Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 970 - Chương 971: Thái Úy Trở Về.

Chương 971: Thái úy trở về.

Mặt trời chói chang, nóng bức vô cùng, ngay không khí cũng như sôi lên, nhìn từ xa, ngay cả con người trên mặt đất như cũng vì hơi nóng mà lay động, trở nên mơ hồ.

Giáp sĩ sớm đã mướt mồ hôi, cho dù họ đã cởi giáp ra nhưng vẫn ướt dẫm, hai mắt vì mồ hôi mà cay xè, theo quân lệnh, thực ra họ không được cởi giáp, bất kể thời tiết khắc nghiệt thế nào, nhưng thái úy cho họ cởi giáp, hành trang gọn nhẹ xuất hành.

Đi đường thế này, giáp sĩ tinh nhuệ cũng không biết chết bao nhiêu, mà Hàn Tín không muốn những người này tổn thất quá nhiều. Bọn họ đều là tinh nhuệ mà Hàn Tín lựa chọn các nơi, chuyến này về sẽ đảm nhận trọng trách, nếu chết vô cớ trên đường thì thật đáng tiếc.

Bọn họ đã tới nước Tây Đình, Lưu Tường và Chu Bột cáo từ rời trận, Hàn Tín chẳng buồn nhìn một cái.

Lần này xuất chinh, Lưu Tường và Lưu Ngang theo sát bên Lưu Trường tham dự chiến sự. Đây là lần đầu hai người xung trận giết địch, Lưu Ngang còn bị trúng tên vào tay, nhưng đều qua rèn luyện khói lửa rồi.

Cả hai thay đổi rất nhiều, chiến tranh đúng là thứ thay đổi người ta nhất.

"Á Phu." Hàn Tín đang ngồi trên chiến xa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên gọi:

Chu Á Phu nhìn lên chiến xa:" Thái úy."

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Dạ?"

Không chỉ Chu Á Phu, các tướng lĩnh bên cạnh đều nhìn thái úy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Tín có chút thất vọng:" Đi tới tiền quân xem."

Chu Á Phu vội thúc ngựa rời đi, lát sau quay lại báo cáo:" Tiền quân gặp quan lại áp giải hào cường, họ đã nhường đường rồi ạ ..."

"Tiền quân vừa dừng lại chốc lát, ngươi không nhìn ra à?" Hàn Tín lạnh lùng hỏi:

Chu Á Phu mím môi nhìn giáp sĩ đi ở phía xa, nơi này là trung quân, cách tiền quần xa như thế, sao thái úy nhận ra?

Hàn Tín nhìn đám tướng lĩnh chấn kinh xung quanh, cười nhạt:" Ngu xuẩn, thế mà nói biết cầm binh ..."

Mọi người đều biết tính tình khắc bạc của thái úy, dù thái úy chửi mắng thế nào cũng không ai dám cái lãi, vì bị thái úy chửi mắng đều là nhân vật đáng kể. Chứ còn người khác, ngay cả tư cách để thái úy mắng chửi cũng không có, như Lưu Tường vừa rồi cáo biệt rời đi, thái úy coi như không tồn tại.

Cả đám cúi đầu, không dám nhìn thái úy, chỉ có Chu Á Phu cau mày trầm tư, cuối cùng thở dài ..

Chu Á Phu luôn muốn đuổi theo bước chân thái úy, hắn tiền bộ rất nhiều, cả cha hắn Chu Bột khi đàm luận chiến sự đều không nói lại. Từ trị quân, định sách lược, xung trận, hắn đều hàng đầu, cả Sài Vũ, Hạ Hầu Anh đều cảm khái không bằng. Nhưng khi so với thái úy thì thấy vẫn chẳng khác gì trước kia, thậm chí ngày càng thấy thái úy đáng sợ ...

Đại quân vẫn tiến lên, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều quan lại đang áp giải đoàn người có cả già trẻ, quần áo tả tai, người đi chân đất, càng đi càng thấy nhiều, có nơi tiếng khóc vang trời.

Lư Tha Chi chấn kinh:" Thế này là sao? Sao lại có nhiều tội nhân như thế? Chẳng lẽ ở Trường An có kẻ mưu phản à?"

Chu Á Phu bình tĩnh hơn nhiều, chỉ bàng quan:" Không phải tội nhân, tới An Lăng đấy ... Xem quy mô này thì Triều Thác làm rồi, e là hắn dựa theo gia sản bắt người ...

Lư Tha Chi cau mày:" Ta không thích tên Triều Thác này, loại người như thế trên triều là bất hạnh của bách tính, không biết vì sao bệ hạ dùng hắn."

Trương Bất Nghi khó chịu nói:" Liên quan gì tới bệ hạ, bệ hạ tiếc tài hắn, cho hắn cơ hội thể hiện tài hoa. Nếu hắn làm sai chuyện gì đó là vấn đề của hắn, liên quan gì tới bệ hạ?"

Lư Tha Chi vội giải thích:" Tả tướng, không phải là mạt tướng chỉ trích bệ hạ .."

"Vậy thì đừng lắm lời." Trương Bất Nghi quay đi:

Hàn Tín hứng trí nhìn đám hào cường:" Tha Chi, ngươi thấy đám người này đáng thương à?"

"Bọn họ bị ép rời nhà, gia sản mất sạch, sao không đáng thương ạ?"

"Ngu xuẩn, Đại Hán không cho tự ý khai khẩn, đám người này không phải tướng sĩ lập công, cũng không phải hào tộc kế thừa đất đai tổ tiên, ngươi nói xem đất đai của chúng đâu ra?"

"Mua ạ."

"Đúng, là mua, hào cường chiếm đất đai của bách tính, biến thành điền hộ của mình, điền hộ không nộp thuế, vậy thuế phải làm sao? Tất nhiên là thu thuế nhiều lần. Giả sử có mười vạn người, ba vạn bị biến thành điền hộ, vậy bẩy vạn còn lại phải nộp thuế cho mười vạn, họ lại bị ép thành điền hộ, cứ như thế năm này qua năm khác ... Người còn thấy đám người này đáng thương không?"

Lư Tha Chi tức thì không nói thành lời.

Chu Á Phu cẩn thận hỏi:" Sao thái úy lại chú ý tới chính vụ như thế?"

"Ta vốn không để ý tới những chuyện này, nhưng ta thấy đám người các ngươi, đánh trận đã không xong, tất nhiên phải xem sách biết chút đạo lý, hiểu được thị phi, nếu tới cả những thứ này cũng không thì thành loại vô dụng rồi."

Trương Bất Nghi quát:" Còn không mau bái tạ thái úy chỉ bảo."

Đám tướng lĩnh vội vàng tạ ơn, Chu Á Phu đại khái hiểu, những lời vừa rồi của thái úy đại khái nhắc nhở họ, đừng chỉ biết tới chiến trận, nên đọc thêm nhiều sách, nhưng con người thái úy, xưa nay không nói chuyện tử tế, thế nào cũng phải chế giễu ...

Có điều tính cách thái úy từ lâu đã như vậy, không thay đổi được, thái úy đối diện với ai cũng thế, cả với Cao hoàng đế còn dám nới giọng điệu quái gở, với đại thần khác thì trực tiếp khinh bỉ. Nhưng như Giáng hầu, Vũ Dương hầu bị khinh bỉ khi gặp ông vẫn miệng hô đại vương, quỳ xuống hành lễ mới kỳ.

Khi quân đội tới quận Lũng Tây, từ xa xa nhìn thấy quận thủ xuất lĩnh quần thận nghênh đón.

Còn có một số bách tính cũng ra "đón vương sư", đám đông ho to vạn tuế, quan lại reo vui, quân thủ Lư Khanh chạy bộ tới trước xe, chỉnh y phục, quỳ xuống, cả người như bò ra đất "Đại vương!"

Một vị Đại Hán Xương hầu thực ấp 3000 quỳ trước xe không chút hình tượng, đám quan viên Lũng Tây run lên.

Hàn Tín liếc nhìn người quỳ trên mặt đất:" Lư Khanh à ... Tiến bộ đấy, đứng lên đi."

Lư Khanh không còn bộ dạng cương liệt như năm xưa nữa, mặt cười nịnh nọt, dáng vẻ tiểu nhân. Ông ta vì đại quân an bài nơi ở, lại dìu Hàn Tín nghỉ ngơi, khi Hàn Tín ăn cơm còn đứng bên hầu hạ.

Đám Chu Á Phu nhìn cảnh này đều kinh ngạc.

Lư Tha Chi nói nhỏ: "Đám Chu thái úy cũng rất kính trọng thái úy, nhưng chưa từng thấy bọn họ thế này, vị quận thủ này sao phải làm thế?"

Trương Bất Nghi thong thả nói:" Lư Khanh là người Tề, theo thái úy khởi binh từ rất sớm, từng là thân binh của thái úy ... Tất nhiên ông ta đối xử với thái uy phải khác."

Mọi người vỡ lẽ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment