"Chư vị ái khanh, nay Triều Thác đề nghị tước phiên, bức bách rất gắt, quả nhân hết cách, phải làm sao đây?"
Ở trong vệ đình thứ ba của nước Đại Hạ đóng ngoài hoàng cung, Lưu Tứ nghiêm túc hỏi chuyện văn võ đại thần của mình.
Đổng Trọng Thư trầm mặc một chút, đáp:" Đại vương, nước Hạ chúng ta không bị ảnh hưởng đâu."
"Vì sao?"
"Triều Thác hạn chế binh quyền, tài quyền, nhưng chúng ta làm gì có mấy thứ đó ... Hắn muốn cũng chẳng hạn chế được."
Lưu Tứ bừng tỉnh, không lo nữa:" Đúng, ta chẳng có lấy một giáp sĩ thì sợ gì hắn hạn chế. Đổng khanh diệu kế."
Hạ Hầu Tứ cũng vội nói:" Đổng tướng anh minh."
Đổng Trọng Thư lại nói:" Đại vương có thể không để ý tới chuyện tước phiên, trong chư vương ở Trường An, chỉ có Đại vương mới đủ tư cách tham gia. Có điều, Đại vương hẳn là nên quan tâm tới một chuyện khác."
"Ồ, việc gì?"
"Hoàng lăng, hôm qua trên triều nghị, Triều Thác không để nghị tước phiên nữa, mà đề nghị bệ hạ sửa chữa An Lăng, tôn tạo Trường lăng, cùng với nhiều lăng tẩm tông thất ... Đại vương thân là ngoại vương, sao không tham dự?"
Lưu Tứ hoang mang:" Xây hoàng lăng à, quả nhân không hiểu, a phụ chẳng phải luôn đề xuất tiết táng sao? Sao lại thích lăng mộ thế, An lăng và Trường Lăng năm nào cũng sửa, nhân khẩu Trường Lăng chắc mấy chục vạn rồi phải không, An Lăng càng quá đáng hơn, còn phồn hoa hơn vương thành Hà Tây .... Nhìn chẳng giống lăng mộ, vì sao a phụ làm thế?"
Đổng Trọng Thư:" Đại vương, đây là chính sách hàng đầu của Đại Hán đấy, ở địa phương có một loại người, chúng không có quan chức, sở hữu lượng lớn tài phú, chống lại quản lý của quan phủ, ức hiếp bách tính tầng chót, chiếm đoạt đất đai, biến bách tính thành điền hộ của mình .... Loại này là hào cường."
"Bệ hạ quanh năm xây hoàng lăng là vì áp chế chúng."
Lưu Tứ hỏi:" Sao không giết luôn, phiền thế làm gì?"
"Đại vương, giết luôn không phù hợp với luật pháp, hơn nữa quyền thế của đám người này vượt xa đại vương tưởng tượng. Hào cường đa phần có đủ loại quan hệ với khai quốc đại thần, ví như hào cường đại tộc ở Nhữ Âm phần lớn mang họ Hạ Hầu .... Là thân thích của Tứ đấy, có lẽ Tứ không biết họ, nhưng họ dựa vào uy vọng của Nhữ Âm hầu, tích lũy tài phú, hoành hành khắp nơi, gây không ít tội ác ..."
Hạ Hầu Tứ cả kinh, suốt ngày nói diệt trừ hào tộc, cuối cùng hào tộc là mình à?
Thấy Hạ Hầu Tứ sợ hãi, Đổng Trọng Thư an ủi:" Tứ, đừng lo, ngươi là nhà triệt hầu, không trong danh sách di dời ... Nói ra, ta mới là hào cường, nhà có đất canh, có tiền tài, có điều a phụ ta là người rộng rãi, không ức hiếp bách tính."
Lưu Tứ rốt cuộc cũng hiểu rồi, sờ cằm:" Vì sao phải dùng cớ xây hoàng lăng, nếu đưa tới nước Hạ có tốt hơn không?"
"Đại vương, nếu dùng danh nghĩa khác, quần thần ắt phản đối, dù sao bọn họ hàng năm được hiếu kính không ít, có họ, thế lực tông tộc mới lớn mạnh. Nhưng nếu xây hoàng lăng, bọn họ không dám ngăn cản, vì là bệ hạ hiếu kính Cao hoàng đế, thái tử hiếu kính bệ hạ ..."
"Có điều mấy năm qua bách tính Quan Trung quá nhiều rồi, không thể tự túc, nếu lại còn di cư tới, sẽ xảy ra vấn đề ... Có lẽ Triều Thác cũng đang vì chuyện này mà đau đầu. Nếu chúng ta nghĩ cách để đại vương xây hoàng lăng ..."
"Đúng!" Lưu Tứ vỗ đùi đánh đét:" Mặc kệ, làm đi, nước Hạ chỉ có ba thành bảy vạn dân, chẳng bằng một huyện, nếu xây lăng, thế nào cũng phải có chục vạn người!"
Tính cách Lưu Tứ giống a phụ, nói làm là làm ...
"A phụ !"
Ngoài cửa truyền vào tiếng kêu, Lưu Trường giật mình quay đầu sang, liên thấy khuôn mặt đầy ủy khuất của Lưu Tứ.
Lưu Trường định nói gì đó, cuối cùng đành thở dài.
Thiên đạo luân hồi, báo ứng khó thoát.
Rất nhanh, Lưu Tứ gặp được Triều Thác.
Triều Thác quỳ trước mặt Lưu Trường, hồ nghi nhìn Hạ vương, thần đang liều mình xử lý hào cường, bệ hạ gọi thần tới đây đề nghe thằng nhãi này nói linh tinh à? Thế là sao? Sao mỗi lần mình làm việc đều có người kéo chân.
"Tứ, nói với hắn đi, chuyện này trẫm không xen vào. Thác, ngươi xem mà làm."
Lưu Trường lần nữa lựa chọn trung lập, Triều Thác cũng không dám làm mặt khó ưa với Lưu Tứ trước mặt Lưu Trường:" Đại vương tìm thần có chuyện gì?"
"Xây vương lăng, ta muốn xây vương lăng ... Không phải Quan Trung chật rồi à? Vì sao không đưa tới nơi khác, nếu xây vương lăng, chư hầu có lý do di rời hào cường, sau này muốn phát triển nơi nào .. Có lý do."
Lưu Tứ lắp ba lắp bắp thuật lại lời Đổng Trọng Thư: "Ta biết Triều công muốn tước phiên, thực ra ta ủng hộ ngài, nước Hạ sẽ đi đầu."
Triều Thác không cho một câu trả lời rõ ràng, hắn chỉ nói về suy nghĩ.
Lưu Tứ hơi thất vọng, sau khi Triều Thác đi, hắn nhìn Lưu Trường:" A phụ, hắn có nghe con không?"
"Ha ha ha, nếu trẫm nói có, ngươi ra ngoài kia sẽ nói là ý của trẫm, ép họ đồng ý chứ gì?"
"A phụ sao suy đoán về con như thế ... Thế hắn có nghe không?"
"Chuyện này ngươi tìm nhầm người rồi .... Nên đi tìm đại ca ngươi." Lưu Trường xúi:
Nhìn Lưu Tứ hớn hở rời Hậu Đức Điện, Lữ Lộc không kìm được cảm khái:" Lớn cả rồi, cả Tứ cũng vì chính sự mà bôn ba rồi."
"Cho nên trẫm mới buông tay cho bọn chúng làm ... Lớn rồi, nên làm chút việc, tích lũy kinh nghiệm. Dù sao có trẫm ở đây, không sợ chúng làm sai." Lưu Trường cảm khái rồi hỏi:" Đám lão sư đi tới đâu rồi, sao mãi chưa về?"
"Đại khái tới Tây Đình ạ, chuyện tương đối nhiều .."
Trong thời gian ngắn, Triều Thác giơ đồ đao lên, mà mục tiêu ra tay đầu tiên là nước Lương hào cường tràn lan.
Tức thì nước Lương như thiên đường biến thành địa ngục, quan lại bắt người khắp nơi, hung tàn xông vào các tòa phủ xa hoa, đám người thường ngày vênh váo kênh kiệu giờ như chó chết. Giáp sĩ xung đột với đám gia đinh, quy mô ngày một lớn, cả lâu thuyền quân cũng lên bà, đường phó toàn tiếng khóc đám hào cường. Dọc đường đã có người bị đưa đi, dưới đòn roi của quan lại, bọn họ tuyệt vọng lên con đường không lối về, có người vì phản kháng mà bị đeo còng hoặc chặt đầu ...
Khắp nơi có người bỏ chạy, bách tính run sợ trốn trong nhà.
Hào cường không phải là nói người có tiền, mà là kẻ có thanh danh xấu thôi, còn người khác đơn thuần là phú hộ. Triều Thác bất cần biết, hắn bắt hết, hành vi cực đoan này nhanh chóng gây ra vô số lời phản đối. Triều Thác chỉ đợi họ phản đối, nhanh chóng bắt luôn.
Hắn dâng tấu lên thỉnh cầu xử tử kẻ phản đối, thậm chí không cho hậu nhân đảm nhận quan chứ.
Lưu Tị nổi giận, càng hận Triều Thác.
Ngươi đối phó với ta đã đành, vì sao phân tâm đi đối phó với hào cường, khinh ta phải không?
Cùng lúc ấy bộ đội tiên phong của thái úy vượt qua nước Hà Tây.