Làm sao mà Lưu An không sợ cho được?
Đúng lúc triều đình bàn bạc tước phiên thì hắn đưa tới hơn 7000 bộ giáp, Lưu An sẽ nghĩ gì? Tất nhiên nghĩ là Triệu vương đang thị uy với mình, có thể đem tặng 7000 bộ giáp, vậy trong nước còn có bao nhiêu? Có thể huy động bao nhiêu giáp sĩ?
Không phải đe dọa à?
Nhưng Lưu Trường biết, vị hảo ca ca này dốc hết ra sản tặng mình rồi, hắn lúc này cũng thích học a phụ, tỏ ra hào sảng, rộng rãi, dặn:" Bảo Lưu Chương trông chừng An, đừng để thằng nhãi đó sợ quá làm việc ngu ngốc."
"Thần hiểu ạ, vậy phải trả lời Triệu vương ra sao?"
"Hắn đã vất vả tặng quá, sao có thể không đáp lễ, tặng lại đi. Ngoài ra trẫm phải viết thư cho Viên Áng, trẫm thấy hắn cứng cỏi cương trực mới cho đi nước Triệu, sao ngay cả một Như Ý thôi mà cũng không trông coi được?"
Lưu Trường không nói gì Như Ý, ngược lại hơi bất mãn với Viên Áng.
"Bệ hạ, Viên quân dù sao vẫn còn trẻ, e Triệu vương không nghe theo."
"Cho nên mới cần thưởng cho Như Ý, sau đó phạt Viên Áng, tước bỏ tước vị của hắn, cần thiết thì sai giáp sĩ đánh hắn một trận ... Như thế Như Ý sẽ không làm bừa nữa."
Hành động của Triều Thác khiến các lộ chư hầu cảnh giác, trừ Như Ý cái tên thiếu trí tuệ chính trị ra, các chư hầu khác đều bắt đầu tính kế đối phó rồi.
Tuy Dương, nước Lương.
Lương vương Lưu Khôi vui vẻ ngồi ở thượng vị, các đại thần ngồi dưới, trên bàn đủ các loại món ngon, cực kỳ xa hoa.
"Triều Thác muốn tước phiên thì tước, liên quan gì tới quả nhiên? Quả nhân chẳng có tội gì, Triều Thác làm gì được?"
Lương vương trời sinh lạc quan, người to mà tim cũng lớn, chuyện truyền tới nước Lương, các đại thần lo lắng trùng trùng, người bị hại là Lưu Khôi lại cười vui vẻ:
Ở nước Lương, phe tước phiên hiển nhiên chiếm thượng phong, vì lãnh tụ phe phản đối Lưu Khôi chẳng bận tâm tới chuyện này.
Lương quốc thái úy thấy đại vương tỏ thái độ không quan tâm thì đứng ngồi không yên.
Bình thường ngài không làm gì đã đành, giờ người ta đã mài đao rồi, sao vẫn ngồi yên được.
Ông ta nhìn sang quốc tướng Điền Thúc.
Thái úy thuốc phe phản đối tước phiên cho rằng, Điền Thúc khẳng định sẽ đứng về phía mình, vì Điền Thúc không được trọng dụng trên triều, Trương Thương từng tiến cử Điền Thúc với bệ hạ, nhưng bệ hạ không để ý lắm, vẫn để Điền Thúc ở địa phương, không có ý đề bạt.
Nếu Lương vương mất đi quyền lực, nước Lương ở rất gần Trường An, rất có khả năng bị triều đình trực tiếp khống chế, khi đó chuyện lớn nhỏ cần triều đình gật đầu, bọn họ hoàn toàn thành quan lại quận huyện.
"Điền tướng, hiện gian tặc Triều Thác xúc phạm chư vương, lý gián huynh đệ, ngài nên dâng thư cho bệ hạ chứ?"
Điền Thúc vuốt chòm râu dài:" Đại sự thế này ta sao có thể trực tiếp dâng thư, còn cần quần thần bàn bạc đưa ra phương pháp thích hợp, sau đó dâng thư."
Lưu Khôi đứng dậy:" Được rồi, hôm nay triều nghị tới đây thôi ... Các khanh về suy nghĩ đi, lần sau chúng ta bàn bạc."
Thái úy mặt tối sầm.
Với hiệu suất làm việc của nước Lương đợi chúng ta đưa ra phương pháp, sau đó dâng thư lên triều, không biết Triều Thác còn sống không cơ.
Chuyện đúng như vị thái úy này lo lắng, tới khi chuyện tước phiên khép màn, nước Lương vẫn chưa dâng thư ... Đương nhiên đó là chuyện sau này rồi.
Ở nước Tề, Tề vương Lưu Tương phản đối Triều Thác, nhưng quốc tướng Đồng Xích đồng ý, hai bên mâu thuẫn trùng trùng, trở mặt với nhau.
Nước Triệu không có động tĩnh gì, Sở vương sau khi bàn bạc với các văn sĩ của mình thì giữ trung lập, không dâng thư phản đối, cũng chẳng ủng hộ. Các nơi khác vì quá xa, tạm chưa nhúng tay.
Quần thần không chỉ nhắm vào ngoại vương bên ngoài, cũng dần để ý mấy vị ngoại vương bên trong.
Ngoại vương trong thành Trường An mức độ nào đó có tiếng nói hơn bên ngoài, vì lời của họ có thể thay đổi thái độ của hoàng đế.
Khi Lưu Bột từ thái học đi ra, gặp Lưu Tị đang vuốt râu mỉm cười đợi mình, vội vàng tới bái kiến.
"Ta với cháu là chí thân, cần gì đa lễ, nói ra nước Đại sát bên nước Yên, tương lai cần hợp lực quản lý." Lưu Tị nhiệt tình vỗ vai Lưu Bột:
Lưu Bột đã không phải thằng nhóc năm xưa nữa, hắn theo rất nhiều vị lão sư học tập, nào không nghe ra ý của Lưu Tị, cười gượng:" Trọng phụ, cháu không có tài năng gì, chuyện trị quốc phải giao cho các hiền thần làm."
"Nói gì thế?" Lưu Tị có vẻ tức giận, kéo Lưu Bột lên xe, không ngờ kéo không nổi, nhưng Lưu Bột rất ngoan ngoãn lên xe, vừa bước lên một cái, cả cái xe ngựa trầm hẳn xuống. Lưu Tị cảm khái:" Đáng tiếc, vóc dáng này còn học ở đây làm gì? Đáng lẽ nên mặc giáp, chúng ta có thể cùng ra trận ... Cháu có biết võ không?"
"Trọng phụ, kỵ, xạ, kiếm, cháu chăm chỉ học từ nhỏ, chưa từng bỏ quên." Lưu Bột giải thích:" Nho sinh cũng biết võ."
"Chuyện tước phiên chắc cháu biết rồi, Triều Thác chuẩn bị bắt chúng ta giao hết quyền lực ra, làm con trối cho chúng."
Lưu Bột không nói gì.
"Ta biết ... An ủng hộ Triều Thác."
Lưu Bột vẫn không nói.
"Cháu đừng nghe đám triều thần nói gì mà ngoại vương thế lớn, nguy hại triều đường, bản thân bọn chúng không có kẻ nào tử tế ... Vì sao muốn chúng ta giao ra quyền lực, vì chúng sẽ có quyền lực đó. Cháu nói địa phương nên do đại thần hiền minh quản lý, điều đó là đúng, trong tay ta cũng có không ai đại thần hiên minh, nhưng phải có người trông chừng chúng chứ? Chúng ta dù sao cũng ở trên đất nhà mình, không làm chuyện tát ao bắt cá, nhưng chúng thì sao? Chúng chỉ biết tới lợi ích của bản thân, vơ vét tiền tài, nếu để đám người đó thế lớn làm chủ địa phương mới là chết người."
"Bọn chúng chỉ cần chính tích, bất chấp bách tính sống chết, không quan tâm tới lợi ích của địa phương, vì dù sao đó chỉ là bàn đạp cho chúng. Cháu thực sự nghĩ chúng tiếp nhận sẽ thích hợp à?
Cháu học tập ở thái học lâu như thế, hẳn nhìn ra đám luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, trung quân vì nước, thực tế thì sao? Gia tộc của bọn chúng ở địa phương làm người người phẫn nộ, một tên gia phó của chúng cũng dám chiếm nghìn mẫu đất, trêu ghẹo dân phụ. Thứ như thế mà xứng thay chúng ta quả lý địa phương sao?
"Ta biết cháu xưa nay kính trọng huynh trưởng, nhưng đây là chuyện lớn thiên hạ, cháu là Đại vương, cháu nghĩ cho kỹ, lựa chọn ra sao?"
"Ngoài ra cháu không chỉ có ca ca, cháu còn có đệ đệ, lựa chọn của cháu bây giờ sẽ ảnh hưởng tới chúng."
Lưu Tị nghiến răng đặt tay lên chuôi kiếm:" Thứ chó má trong triều, chúng ta mở mang bờ cõi, chúng ở hậu phương hưởng phúc, nay có thành quả thì chúng tới cướp. Muốn ta làm bù nhìn cho thứ chó má này à? Thiên hạ làm gì có lý đó."
"Ép ta qua, ta thế nào cũng phải thấy máu Triều Thác."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com