Sau khi Hạ Vô Thư rời đi, Lưu Trường lại lệnh Lữ Lộc đi triệu Giả Nghị và Triều Thác tới bái kiến mình.
Khi Triều Thác mặt mày thâm tím, dùng cái mắt híp nhìn Lưu Trường, y cười phá lên.
"Trẫm nói ngươi trêu chọc Thân Đồ Gia làm gì, đó là người từ giáp sĩ phong hầu, ngươi trêu chọc được sao?"
Triều Thác lúc này trông hơi thảm, kỳ thực hắn là người giành đại thắng, thái độ rất đắc ý:" Bệ hạ, Thân Đồ Gia chẳng có tài năng gì, chẳng qua cậy vào vũ dũng, hung thăng thôi ... Thần chỉ mỉa mai vài câu là khiến hắn ra tay trên triều, nay bị giam vì tội tấn công tam công, không còn ngăn cản được thần nữa. Thế thì tội gì không trêu chọc?"
Lưu Trường lắc đầu:" Cái mồm của ngươi đúng là cứng hơn nắm đấm của ngươi nhiều, khi đó ngươi kêu như heo bị chọc tiết vậy."
"Đó là thần cố ý."
"Được, được là ngươi cố ý."
Giả Nghị ngồi bên, chẳng hề quan tâm tơi cảnh ngộ của đồng liêu, hắn không tán thành Thân Đồ Gia hành hung trên triều đường, cũng không ưa thái độ của Triều Thác, bất kể hắn có cố ý hay không cũng đáng đời.
"Chuyện tước phiên không cần nói, chuyện đó trẫm chẳng để ý, trẫm để ý hai chuyện khác ... Thác, hoàng lăng cần tu sửa rồi."
Nghe Lưu Trường nói thế, Triều Thác tức thì hiểu ngay, rùng mình phân khích:" Quy mô cỡ nào ạ?"
"Ngươi có thể làm lớn cỡ nào?"
"Càng lớn càng tốt ạ."
Lưu Trường chính là đợi câu này của hắn, Triều Thác dựa vào cái gì để lên tới tam công? Đó là vì hắn không bận tâm tới thanh danh, tình nghĩa gì hết, hắn như cỗ máy máu lạnh, sẽ quán triệt mọi chuyện có lợi cho Đại Hán, mà đàn áp cường hào là chuyện chính xác nhất.
Triều Thác vô cùng vui sướng, đây là cơ hội tốt cho hắn thực hiện hoài bão:" Bệ hạ, bao giờ bắt đầu?"
"Các nhanh càng tốt, chuyện tước phiên đoán chừng phải kéo dài."
"Bệ hạ, hiện là lúc quan trọng nhất với tước phiên."
"Chuyện này mà ngươi không làm tốt thì khỏi nghĩ tới tước phiên ... Hiểu chưa?" Lưu Trường trực tiếp đe dọa, không cần lý lẽ gì hết:
Triều Thác hết cách, đành nhận lời, cả hai chuyện này hắn đều muốn làm, nếu có thể làm cùng lúc thì tốt biết bao.
Lưu Trường nhìn sang Giả Nghị:" Trẫm muốn bồi dưỡng lượng lớn y giả, Y học của thái học không thỏa mãn được. Chuyện cụ thể thì ngươi đi tìm Hạ Vô Thư, để ông ấy làm phó thủ cho ngươi, dùng tốc độ nhanh nhất làm chuyện này. Trước kia Chu Á Phu từng dâng tấu nhắc tới, nay là thời cơ tốt nhất."
Lục Giả chắp tay:" Vâng."
Lưu Trường phất tay:" Đi làm đi. Thác, nếu ngươi dốc lòng làm tốt, có lẽ trẫm sẽ ra mặt nói với huynh đệ trẫm một tiếng."
Triều Thác mừng rỡ bái lạy lần nữa.
Hai người đi làm chuyện Lưu Trường sai bảo, chuyện tước phiên lại ngày càng gay gắt.
Lưu Tị không biết làm sao thuyết phục được Lục Giả, ông ta rõ ràng đáng tin hơn Thân Đồ Gia, ông ta phản đối rất nhiều lệnh hạ chế của Triều Thác, cho rằng có thể thi hành một bộ phận, nhưng không thể thi hành toàn bộ, tránh làm địa phương đại loạn, không lợi cho tình thế hiện nay của Đại Hán.
Quần thần không biết vì sao Lục Giả đột nhiên ủng hộ ngoại vương.
Điều này làm Lưu An cảnh giác, người khác không biết chứ hắn biết rõ lắm, vị Lục công cương chính, kỳ thực là người của a phụ.
Chẳng lẽ đây là ý của a phụ sao?
Nhất thời Lưu An không dám hành động tùy tiện, trước tiên lệnh người của mình dừng tiên công, sau đó tới tìm a phụ.
"A phụ, Lục công bắt đầu ủng hộ ngoại vương."
"Ừ, trẫm biết."
"A phụ thấy tước phiên quá cấp tiến sao?"
"Không biết ... Trẫm không lệnh cho Lục Giả, đây là hành vi cá nhân của ông ta, ngươi không cần lo."
Lưu An thở phào:" Vậy con biết làm sao rồi."
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Ngươi cũng trưởng thành rồi, muốn làm việc theo ý mình, trẫm không phản đối, nhưng ngươi phải nhớ, ngươi họ Lưu, chư hầu vương các nơi là người thân của ngươi, đừng làm thái quá. Triều Thác có thể bất chấp hậu quả, ngươi thì không, đừng ép họ vào đường cùng ... Hiện họ chưa có ý mưu phản, nếu ngươi ép quá mức ..."
Hoàng đế đang giáo dục nhi tử thì Lữ Lộc tới.
"Bệ hạ, có chuyện lớn rồi." Lữ Lộc nói nhỏ:" Triệu vương phái người tới tặng quà."
Lưu Trường cười với Lưu An:" Thấy chưa, đó là máu mủ, tuy không phải quân vương hiền minh gì, nhưng rất trung thành với trẫm, bất kể lúc nào cũng không quên tôn kính trẫm, tặng quà cho trẫm, đây là thu hoạch nhờ trẫm lấy nhân nghĩa trị quốc thu được ... Ngươi phải chịu khó học theo trẫm, làm quân vương hiền minh!"
Nói tới đó chợt nhận thấy không ổn, nếu là tặng quà sao Lữ Lộc lại sợ hãi như thế, vội hỏi.
"Hắn tặng quà gì?"
Lữ Lộc ấp úng: "7000 bộ giáp ạ."
"Cái gì??"
"7000 bộ giáp!"
Lưu Trường ngây ra tại chỗ, Lưu An cũng sốc tới há hốc mồm.
Ngày hôm đó, Triệu vương Như Ý dùng hành động thực tế, kiên định lòng tin tước phiên của thái tử.
Ngươi lấy đâu ra nhiều giáp thế?
Quan tùy hành mang theo thư tín của Triệu vương, qua thư, Lưu Trường hiểu được sơ bộ tình hình, té ra vị hảo ca ca này làm giáp, để mình dùng khi xuất chinh, vì giờ khoáng sản của Triệu rất nhiều, tượng nhân cũng không ít, hắn cho rằng làm thế là giúp Lưu Trường giảm bớt áp lực, trong thư đắc ý lắm, còn đang đợi Lưu Trường ban thưởng kìa.
Giấu một bộ giáp có thể trực tiếp định tội mưu phản, có thể kéo ra chặt đầu, còn 7000 bộ giáp, đủ giết ngũ tộc rồi.
Nhưng mà Triệu vương ấy à, đừng nói giết ngũ tộc, giết một tộc của hắn thôi cũng chết sạch cả chư hầu vương và Trường lão gia rồi ...
Vị hảo ca ca này của y thích nhất là làm chuyện mất đầu, Lưu Trường biết con người Triệu vương, hắn không hiểu lòng người hiểm ác, không phòng bị người khác ... Luôn tự cho mình là đúng, nhưng không có tâm tư gì xấu hết.
"Chuyện này ngươi toàn lực áp xuống đi, đừng để người khác biết, tạm thời cho vào vũ khố, soạn chiếu lệnh, nếu người khác hỏi thì bảo trẫm lệnh nước Triệu làm." Lưu Trường dặn dò:
"Mong rằng áp xuống được." Lữ Lộc lau mồ hôi, những 7000 bộ giáp, làm sao che giấu hết được:
"Không phải mong, bảo ngươi áp thì ngươi áp ... Bọn họ làm được gì? Có ý kiến thì nói trước mặt trẫm."
Giọng Lưu Trường chợt lớn lên, Lữ Lộc mới không kinh hoàng nữa.
Hai năm qua hắn đi theo Lưu An, suốt ngày âm ưu đấu đá, thiếu chút nữa quên mất, bệ hạ không thèm đấu đá với các ngươi, bảo sao là vậy.
Tiếp đó hắn lại cười méo xẹo:" Thái tự điện hạ sợ lắm, e là sẽ toàn lực ủng hộ Triều Thác tước phiên."
"Ha ha ha !"
Nghĩ tới bộ mặt bàng hoàng của Lưu An vừa rồi khi vội vã cáo từ, Lưu Trường không nhịn được cười to.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com