Hôm sau tổ chức triều nghị.
Triều Thác không phụ sự kỳ vọng của mọi người triều nghị vừa bắt đầu đã tấu lên, đương nhiên hắn không ngốc vẫy cờ đòi tước phiên, nhưng đề xuất rất nhiều việc hạn chế vương quyền.
Hắn đề xuất hiện tố chất binh sĩ các nước quá kém, lãng phí tiền tài triều đường, thỉnh cầu phế trừ quân đội các nước, đem quốc binh thành quận binh huyện binh, dựa theo quy mô quận huyện để xác lập nhân số, do huyện úy thống soái, nghe lệnh triều đình ... Đại khái chính là phế trừ tư binh của chư hầu vương.
Đề nghị này đưa ra, quần thần thương thảo kịch liệt.
Người ủng hộ rất nhiều, có thể thấy ý kiến của quần thần ở mặt hạn chế vương quyền rất thống nhất.
Chưa hết, thứ hai là quyền tài chính, không cho chư hầu vương thu thuế, tước quyền cơ bản nhất của chư hầu vương.
Không chỉ ra tay ở quyền lực cơ bản này, Triều Thác thậm chí muốn thu quan học, quốc học về triều đường, hắn nhất quyết cho rằng chư hầu vương không được can thiệp vào chuyện vỡ lòng. Muốn hủy bỏ quyền lực tiến cử và trưng dụng sĩ tử của chư hầu vương ...
Tất nhiên không phải những hạn chế trên do Triều Thác nói ra, vi rất nhiều đại thần được lợi từ kiến nghị này đứng lên dâng tấu, thành thanh kiếm trong tay Triều Thác.
Khi Lưu Trường đang ngáp ngăn ngáp dài chợt thấy Hạ Vũ Thư đứng dậy, sáng mắt:" Hạ công, khanh về bao giờ?"
"Thần ... Thần về lâu rồi, trước đó sức khỏe không tốt, nghỉ ngơi trong phủ." Ông già tội nghiệp run run:
Lưu Trường cười, nụ cười quỷ dị rất khó miêu tả:" Tốt, tốt, về là tốt rồi, trẫm lâu rồi không rồi không gặp khanh, lòng nhớ lắm ... Lát nữa tới Hậu Đức Điện ôn chuyện cũ nhé."
Hạ Vô Thư cười vô cùng khó coi:" Dạ."
Tiếp đó đương nhiên Hạ Vô Thư nói tới y quán sau này nên do triều đường phụ trách, không do địa phương quản hạt.
Địa phương ở đây chỉ chư hầu vương.
Có thể nhìn ra, Triều Thác mưu tính đã lâu, tất cả thủ đoạn nghĩ ra được đều dùng, hận không thể đem chư hầu vương thành lợn nuôi trong nhà, chẳng làm gì, ngày ngày ăn uống sinh con là được.
Lưu An trong lần triều nghị này chỉ cúi đầu ngồi bên Lưu Trường cúi đầu không nói gì.
Nhưng khi Triều Thác dâng tấu thì nhân mã của hắn đánh trống hò reo, người sáng mắt đều nhìn ra, lần này do Triều Thác và thái tử cùng ra tay.
Tiếng nói phản đối không lớn, người phản đối chủ yếu là thiếu phủ do Thân Đồ Gia đứng đầu.
Ông ta thấy chế độ hiện nay là thích hợp với Đại Hán nhất, nếu chư hầu vương suy yếu, không thể chấn thủ địa phương, không còn thực quyền, vậy sao có thể đảm nhận sứ mệnh? Ông thấy đám đại thần vì lợi ích của mình, sợ bị hoàng đế dùng chư hầu đối phó với mình, nên mới làm suy yếu chư hầu.
Lưu Trường kệ hết, ngồi ở thượng vị ngáp ngắn ngáp dài, y còn chẳng buồn nghe đám người đó cái miệng mở ra đóng vào phun ra thứ rắm thối gì.
Sao không đánh nhau?
"Cẩu tặc."
Thân Đồ Gia không giỏi ăn nói, không nói lại được người của Triều Thác, phẫn nộ xông tới.
Triều nghị kết thúc, tất nhiên chuyện chưa đâu vào đâu, chỉ có thêm đám người hốc mắt tím bầm, tóc tai bù xù, Lưu Trường không để ý, y có chuyện quan trọng hơn.
"Hạ công!" Lưu Trường nhiệt tình nắm tay Hạ Vô Thư:
Người Hạ Vô Thư run lên từng chập.
"Khanh thấy trẫm là thiên tử thế nào?"
"Bệ hạ đức sánh Nghiêu Thuấn, thiên cổ nhất đế ..."
Đây tựa hồ trở thành câu trả lời thống nhất rồi, nhưng Lưu Trường đột nhiên dùng sức làm Hạ Vố Thư thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may mà y buông tay nhanh:" Trẫm thấy trẫm hẳn là quân vương như Kiệt Trụ. Trẫm nhiều lần phái người đi đón khanh, khanh đều kiếm cớ trốn tránh, chẳng lẽ là sợ trẫm báo thú?"
"Khanh vì quốc sự mà cống hiến không ít, lại tuổi cao, chẳng lẽ trong mắt khanh, trẫm là kẻ ác như thế?"
Hạ Vô Thư nào dám nói thật:" Không phải thần tránh bệ hạ, mà là công việc quá bận rộn, không tìm được thời gian tới bái kiến ... Bệ hạ là đế vương nhân nghĩa, xưa nay lấy đức phục người, sao lại báo thù chứ?"
"Nếu trẫm muốn báo thù, sao còn trì hoãn tới giờ, khanh ở địa phương, đem tri thức truyền cho người muốn học, không che giấu gì, lại đích thân trồng thuốc, khám bệnh cho bách tính ... Trẫm đều biết cả, vì thế bỏ ý nghĩ báo thù, vừa rồi chỉ dọa khanh thôi."
Lưu Trường sợ không giải thích thì ông già này sợ thành bệnh luôn, dọa ông ta coi như cũng là báo thù rồi.
Hạ Vô Thư nhẹ người một nửa.
"Khanh làm việc rất có hiệu suất, nghe nói đệ tử của khanh đã lên tới hơn hai nghìn, phàm ai theo khanh học tập đều có thành tựu, còn đảm nhận chức vụ ở y quán các ngơi. Vậy mà thái học lập y học đã lâu, tới giờ y sinh bồi dưỡng ra chưa tới nghìn."
"Trẫm muốn khanh biên soạn một cuốn y thư, không cần kỹ thuật cao siêu, chỉ cần giảng giải triệu chứng, cách chữa trị đơn giản và phân biệt dược liệu là đủ .. "
"Cuốn sách này là tài liệu giáo dục, trẫm muốn nhanh chóng bồi dưỡng ra lượng lớn y sinh, thằng nhãi An gấp gáp thúc đẩy y phủ, vậy trẫm chỉ có thể tranh thủ thời gian, chuyện này giao cho khanh làm, được không?"
Hạ Vu Thư trầm ngâm, ông ta không phải thiếu niên để nghe lời hoàng đế nói mà nhiệt huyết sục sôi:" Viết thì viết được ạ, nhưng bệnh tật muôn ván loại, không thể dùng một cuốn sách.
"Chuyện y phủ, thần không làm được."
Lưu Trường kinh ngạc:" Chuyện này làm tốt có thể phong hầu, sao khanh không nhận?"
Hạ Vô Thư nghiêm túc nói:" Chuyện bệ hạ muốn làm can hệ tới cả thiên hạ, thần không có năng lực đó, một là lo phụ kỳ vọng của bệ hạ, hai lo làm lỡ chuyện lớn thiên hạ. Xin bệ hạ tìm một đại thần có năng lực làm chuyện này."
Lưu Trường cười to:" Được, vậy khanh làm phó thủ, chuyện này do Giả Nghị làm, khanh phò tạ hắn."
Hạ Vô Thư không phản đối nữa, vội vâng lời chỉ là hỏi: "Bệ hạ, không phải Giả công và Triều công muốn tước phiên à? Còn tinh lực làm chuyện khác sao?
Tuy Triều Thác và Giả Nghị đứng cùng trận tuyến, quan điểm của hai người tồn tại chia rẽ, Giả Nghị cũng đề xuất tước phiên, nhưng không phải biến chư hầu vương thành lợn nuôi trong nhà như Triều Thác.
Giả Nghị thấy ngoại vương và nội thần phải có quan hệ kiềm chế nhau, không thể hoàn toàn tiêu trừ thực lực của ngoại vương.
Nhưng hiện giờ thế lực ngoại vương quá to lớn, họ mới miễn cưỡng liên thủ.
Lưu Trường mặt khinh bỉ:" Hắn trước tiên phải làm việc trẫm sai bảo, sau đó mới có thể làm việc mình muốn, khanh hiểu chưa?"
Hạ Vô Thư vâng dạ.
Lưu Trường tủm tỉm cười nhìn ông ta:" Vậy khanh về nghỉ ngơi trước đi, vài ngày nữa Giả Nghị sẽ triệu kiến khanh, đừng làm trẫm thất vọng, nếu không .... Nợ cũ ..."
Hạ Vô Thư lau mồ hôi trán, biểu thị mình nhất định không làm hoàng đế bệ hạ thất vọng.
Nhìn ông già nhát gan mặt trắng bệch rời đi, Lưu Trường lòng như có hoa nở, xem ra chơi trò dọa nạt cũng không tệ.
Còn hả hơn đánh ông ta một trận.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com