Lưu Trường chưa từng nghĩ tới tước phiên.
Bởi vì y không cần.
Y không bao giờ cho rằng phiên vương lại dám có ý đồ làm loạn với mình, sẽ dám mưu phản khi mình còn sống.
Còn về phần chuyện tương lai, mình quản làm gì?
Cho dù có phiên vương cướp ngôi, lật đổ một mạch của mình, chẳng lẽ hắn dám đào mộ của mình, dám không tế bái mình à?
Càng kẻ được ngôi vị bất chính, càng tế bái mình long trọng, vì chính Lưu Trường cho họ con đường này, y là quân vương đầu tiên từ phiên vương đi lên.
Lưu Trường có lòng tin tuyệt đối về bản thân, cũng có lòng tin vào phiên vương hiện nay.
Chế độ phân phong hiện nay quá quan trong với Đại Hán, nếu không có chế độ phân phong, thành tựu của Lưu Trường chưa bằng một nửa bây giờ. Lấy một ví dụ, nếu không phân phong ba chư hầu ở tây bắc, quân đội Đại Hán tuyệt đối không thể tới được Thân Độc.
Phân phong tất nhiên là không phải hoàn mỹ, ẩn họa của nó cũng rất lớn, không hạn chế quyền lực chư hầu, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, có thể ngay thời kỳ của An, hoặc tới thời của Lưu Thiên, cũng có khả năng lâu hơn.
Nhưng Lưu Trường không để ý cái đó, nãi công tuy là thánh nhân, nhưng không thể giải quyết cả vấn đề mấy nghìn năm luôn chứ? Vậy cần hậu nhân làm gì? Chẳng lẽ các ngươi chỉ định ngồi hưởng thụ không làm gì sao?
Triều Thác mấy lần đề xuất tước phiên, Lưu Trường mặc kệ.
Lưu An tựa hồ liên hợp với Triều Thác thúc đẩy hạn chế chư hầu.
Lưu Trường cũng chẳng để ý.
Y không đứng bên nào, đó là chuyện của An, đương nhiên Lưu Trường cũng không để chuyện không thể khống chế, chuyện này phải có giới hạn.
Lưu Tị nhìn ra Lưu Trường không thèm bận tâm, bệ hạ căn bản không quan tâm tới quyền thế mình lớn cỡ nào, cũng không quan tâm tới Triều Thác có tước phiên hay không.
Bệ hạ rất cường đại, tới mức không để ý tới uy hiếp.
Lưu Tị tuy không có được kết quả mình muốn, nhưng thế là tốt lắm rồi, nếu bệ hạ tham dự, bọn họ không có chút khả năng chiến thắng nào. Bệ hạ không giúp bên nào, vậy họ còn cơ hội.
Lưu Tự vội vàng cáo biệt rời đi, không biết là muốn tìm ai.
Lữ Lộc lo lắng nhìn cảnh này:" Bệ hạ, làm thế không phải có đại loạn à? Điện hạ định trở mặt với chư hầu vương, phải làm sao?"
Lưu Trường nhếch miệng cười:" Toàn chuyện nhỏ nhặt, trẫm không để ý, còn bao việc Thân Độc, y phủ, huyện học, thượng phương, ra biển ... So với mấy chuyện này, chư hầu không quan trọng. Chỉ là với An khả năng là quan trọng, đế vương cũng cần quá chiêu với chư hầu vương, xem xem thằng nhãi An làm thế nào?"
Thấy bệ hạ lại tiếp tục nhắm vào con mồi mới, Lữ Lộc không lải nhải nữa.
Tới chập tối, Trương Trường thu hoạch lớn trở về, tay cầm cường cung, hỏi chuyện quan trọng với Lữ Lộc:" Sao trẫm thấy thiếu một cái cung nhỉ, cây cung trẫm trộm từ chỗ Quán hầu đâu rồi?"
"Chắc là để trong kho vũ khí ạ."
"Không đúng, hay là thằng nhãi Tứ trộm mất rồi."
"Ài, bệ hạ, sao cứ nghĩ xấu về Hạ vương thế .... Hạ vương tuy nghịch ngợm, nhưng đâu tới mức lấy cung báu của bệ hạ."
"Nếu không tìm thấy trong kho vũ khí thì chín thành bị nó trộm rồi, ngươi dám đánh cược không?"
Tới gần Hậu Đức Điện, Lưu Trường nhìn thấy có người đứng ngoài.
"Sư phụ." Lưu Trường nhìn thấy ông già đứng run run trong gió lạnh, vội vàng đi tới cởi áo choàng của mình ra, khóc lên người Trương Thương, y vốn cao lớn, áo khoác lên người Trương Thương, thiếu chút nữa chùm kín người ông.
Kéo ông vào trong điện, sai người mang trà nóng lên, Lưu Trường mắng:" Sư phụ có tuổi rồi, lạnh thế này sao lại đứng đợi ở ngoài, nếu ngã bệnh rồi, trẫm giao quốc sự cho ai làm đây? Sao sư phụ nhiều tuổi rồi mà không hiểu chuyện như thế?"
"Không lạnh, không lạnh thế đâu... Được rồi, bệ hạ ngồi xuống đi, bệ hạ ngồi xuống đi, thần có chuyện quan trọng cần bàn." Sắc mặt Trương Thương trở nên nghiêm túc:
Lưu Trường không dám xem nhẹ, riêng việc lão sư chủ động tới tìm y là có vấn đề.
"Tính toán thu chi lương thực năm trước tính ra rồi, sản lượng lương thực sụt giảm, một phần nguyên nhân là do bệ hạ xuất chinh, nhưng nguyên nhân lớn là quyền sở hữu đất cày. Lượng lớn đất đai khai hoang đều rơi vào tay một loại người đó là điền hộ, số lượng điền hộ lần nữa tăng mạnh, nhưng chúng ta vừa mới làm ra thành tựu, bọn chúng đã vội vàng ra tay ... Nên xây hoàng lăng rồi." Ngữ khí Trương Thương lạnh lùng, không còn ôn hòa như trước:
Những năm qua Đại Hán tiến hành hưng nông, khiến sản lượng lương thực, đất cày không ngừng tăng lên, đồng thời vấn đề thôn tính đất đai cũng trỗi dậy. Chủ yếu vì Đại Hán phát triển qua nhanh, quật khởi trước tiên không phải bách tính điền hộ tầng chót mà đám cường hào đại tộc, giờ chúng tích lũy được tài phú, bắt đầu điên cuồng chèn ép bách tính, cướp đoạt ruộng đất bách tính vất vả khai hoang ra.
Lần này Trương Thương tới nhắc Lưu Trường lần nữa phải cắt rau hẹ rồi.
Lưu Trường khe khẽ gõ tay lên bàn, nhìn Lữ Lộc ở bên:" Lộc, hiện giờ ngươi biết vì sao trẫm muốn chúng học ngươi chưa?"
"Chỉ vẻn vẹn một năm, chúng thành công ngăn cản bước tiến của Đại Hán, sản lượng lương thực cố gắng bao năm mới tăng lên được lại sút giảm ... Đám người này giết không hết, nên phải ép chúng tìm đường khác."
"Lão sư, chuyện này giao cho Triều Thác làm đi."
Trương Thương thở dài:" Hắn đang bận tước phiên."
"Tước phiên cũng không thể quên đả kích đám cường hào này, trẫm không cho đám sâu một đó ăn món thành quả bao năm của trẫm. " Lưu Trường nghiến răng ken két:
"Ài bệ hạ không biết, đám sâu mọt đó trong thời gian ngắn chiếm đoạt vô số ruộng tốt, điền hộ trên vạng, ngang nhiên trắng trợn, xây phủ sắp bằng Kiến Thành hầu của chúng ta rồi." Trương Thương sau áo choàng ấm thò đầu ra, phẫn nộ nói:" Phải giết!"
Lữ Lộc đen mặt, có thể đừng dẫn chủ đề tới ta được không, ta không chiếm đoạt ruộng đất của bách tính, toàn kinh doanh bình thường mà có.
Thành quả của Đại Hán nhiều năm qua là tâm huyết của hai sư đồ bọn họ, giờ có sâu một giẫm đạp, bọn họ không dung thứ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com