"Trọng phụ!"
Nhìn thằng nhóc quỳ trước mặt mình, Lưu Tị rất vui vẻ, hắn cầm cung báu đối phương hiến lên, cười càng dữ:" Thằng nhãi này, người không lớn, gan lại chẳng nhỏ ... Có điều ngươi đã tặng lễ vật, ta cũng không thể không nhận. Nào, tới đây ngồi bên ta."
Lưu Tứ vội đứng dậy, cười hì hì ngồi bên cạnh Lưu Tị:" Cháu ngưỡng mộ trọng phụ nhiều năm, biết trọng phụ tới Trường An, luôn muốn tới bái phỏng, hôm nay mới có cơ hội. Hạ và Yên gần nhau, tương lai cháu tới nước Hạ, muốn cùng trọng phụ trấn thủ phương bắc, nếu gặp phải kẻ địch không đánh được, cháu nhất định sẽ đi tìm trọng phụ!"
Câu này hiển nhiên còn làm Yên vương vui hơn cả được hiến cung báu:" Giỏi! Tông thất Đại Hán ta nên có lá gan thế này, tương lai chúng ta cùng xuất chinh, xem ai dám trêu chọc."
Lưu Tứ hạ thấp giọng nói:" Chỉ là bây giờ cháu ngay cả thành trì còn chưa có, bách tính trong nước chưa tới ba vạn ... Ôi cháu tự nhỏ không được a phụ yêu thương ..."
Lưu Tị nhìn Lưu Tứ làm ra vẻ đáng thương, cái cảnh này làm Lưu Tị hồi ức lại năm nào, xoa đầu hắn:" Tới xin ta tương trợ à? Được, vì cái gan này, ta giúp, đợi về nước, ta phái người giúp cháu xây thành. Ít nhất phải xây một cái thành có thể tới nước Yên! Vật tư khác ta sẽ để trong đó."
Lưu Tứ cả kinh, tặng luôn một tòa thành?? Thế này rộng rãi hơn bất kỳ vị trọng phụ nào, vội hành lễ:" Đa tạ trọng phụ! Đa tạ trọng phụ."
Lưu Tị đang cười to thì có giáp sĩ đi vào, phẫn nộ nói:" Đại vương, Triều Thác ở ngoài buông lời xúc phạm, nói nhất định muốn gặp đại vương."
"Triều Thác à? Ta biết không tránh được hắn mà, cho vào đi, phái vài người nhanh nhẹn, ghi lại lời của hắn."
Lưu Tứ vỗ ngực:" Trọng phụ, có cần cháu giúp không, nếu người thấy hắn chướng mắt, cháu rạch bụng hắn ..."
"Ha ha ha, không cần, cháu và bằng hữu ra sân chơi đi, để ta đối phó với tên ác tặc này ..."
Lưu Trị tiễn Lưu Tứ đi rồi, sắc mặt trở nên khó coi.
Khi đám Lưu Tứ đi ra vừa vặn đi qua bên Triều Thác, Triều Thác không nhìn họ lấy một cái, đi thẳng vào phòng.
Đám Lưu Tứ đứng ngoài phòng, nhìn thấy một đứa bé đứng đó, tên này thần sắc nghiêm túc trông giống hệt Triều Thác.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, cả đám đi tới vây quanh đứa bé đó như ác bá.
"Ngươi là nhi tử của Triều Thác à?"
Trương Thác hừ lạnh, nhìn tên cầm đầu:" Ngươi là ai?"
"Ta là a phụ ngươi!" Lưu Tứ hung hăng :" Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi là nhi tử của Triều Thác à?"
Trương Thang nổi giận, định mắng tì hai tên khác đặt tay lên vai, hắn biến sắc, nhanh chóng lựa chọn nhún nhường:" Không phải, ta chỉ là đệ tử thôi."
Đổng Trọng Thư tò mò hỏi:" Ngươi tên là gì?"
"Trương Thang!"
Đổng Trọng Thư sáng mắt lên, vội kéo Lưu Tứ sang bên:" Đại vương, trước kia sư chất Công Tôn Hoằng của chúng ta có kể về thằng bé nhà đồng liêu, tinh thông luật pháp, còn cầu tới chỗ bệ hạ ..."
Lưu Tứ bừng tỉnh, nhìn lại Trương Thang, phản phất có gì đó đang bừng bừng cháy trong lòng, nắm tay Trương Thang:" Ra là Trương công, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay rốt cuộc được gặp."
Trương Thang sững người, Trương công?? Sao mình là Trương công được, Nhưng mà người ta nhiệt tình như thế, hắn không thể tỏ ra lạnh lùng, khách khí hỏi:" Dám hỏi ngài là?"
"Quả nhân chẳng qua là một chư hầu vương hết sức bình thường thôi." Lưu Tứ khiêm tốn:" Quả nhân là Lưu Tứ, là vương của nước Đại Hạ."
"Ái dà, thì ra là Hạ vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Trương Thang miệng thì nói lòng thì nghĩ, ai thế nhỉ:
Hạ Hầu Tứ nhắc:" Không phải Hạ vương, mà là Đại Hạ vương, phải thêm chữ Đại."
"Ái dà, thì ra là Đại Hạ vương ..."
Lưu Tứ hỏi:" Ta thấy tiên sinh là người hiền minh, sao lại theo Triều Thác?"
"Ài, thân bất do kỷ."
"Tiên sinh vì sao không theo quả nhân tới nước Đại Hạ, quả nhân nguyện lấy lễ quốc tướng ra ..."
Hạ Hầu Tư lại xen vào:" Đại vương không phải nói thần là tả tướng, Trọng Thư là hữu tướng sao? Sao lại có thêm quốc tướng nữa?"
"Khụ, khụ, không sao, phong hậu tướng"
"Vậy Công Tôn Hoằng thì sao?"
"Phong tiền tướng ..."
Đổng Trọng Thư đen mặt, có tả hữu rồi giờ thêm tiền hậu, có phải định phong cả đông tây nam bắc không? Cái chức quốc tướng này cũng rẻ quá rồi.
Choang!
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ, rồi có tiếng thứ gì bị vỡ, đám Lưu Tứ giật bắn mình quay sang.
Giáp sĩ trong sân lập tức rút kiếm, giáp sĩ Triều Thác mang theo cũng rút kiếm đối đầu.
Rầm!
Cửa bị đá văng, Triều Thác mặt đầy phẫn nộ đi ra, tới cổng chỉ về phía phòng rống lên:" Chuyện này ta đã tấu lên triều đường, quần thần bắt đầu bàn bạc, không tới lượt ngươi phản đối! Nếu có ý kiến thì cứ đàn hặc với bệ hạ, không dám thì nghe lệnh đi!"
"Cút!" Yên vương trả lời bằng cách đơn giản nhất:
Triều Thác phẫn nộ bỏ đi, Trương Thang cũng đi theo.
Lưu Tứ nhìn cảnh đó há hốc mồm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn sang quân sư đầu cho của mình:" Trọng Thư, ngươi nói xem có chuyện gì thế?"
Đổng Trọng Thư trầm tư chốc lát, sau đó nói ra suy nghĩ của mình:" Yên vương có vẻ cãi nhau với Triều công ..."
"À, đa tạ ngươi quá, ngươi không nói thì ta không biết họ cãi nhau đâu, còn tưởng họ muốn thành thân."
Triều Thác đột nhiên bận rộn, làm cả triều đường suy đoán, ngày hôm đó Triều Thác rời phủ Lưu An, Lưu An quyết định liên thủ với Triều Thác, hạn chế chư hầu vương, từ binh quyền, tài quyền, chính quyền ... Thậm chí là cả y quán cũng không để chư hầu vương làm theo ý mình. Triều Thác thúc đẩy bề ngoài, Lưu An ngầm thúc đẩy. Sau khi hai người liên thủ, Triều Thác không lo lắng nữa, trực tiếp ra tay.
Hôm nay hắn đi tìm Lưu Tị nói rõ chính sách của mình, yêu cầu Lưu Tị đi đầu thực thi.
Lưu Tị tất nhiên không muốn cúi đầu với Triều Thác, hai người liền cãi nhau.
Nhưng Triều Thác lần này tràn trề tự tin, thái tử bí mật giúp hắn liên hợp với đại thần trong triều, cùng phát động, chư hầu vương sao chống lại.
Về phần bệ hạ, nhìn thái độ bệ hạ lần trước thì sẽ không xen vào chuyện này, giữ trung lập.
Vậy thì tốt rồi.
Triều Thác mỉm cười.
Cùng lúc ấy Lưu Trường cưỡi tuấn mã vui vẻ nhìn cảnh sắc phương xa, Lưu Tị đi bên cạnh, mặt đầy ủy khuất.
Sau khi Triều Thác tới tìm hắn, Lưu Tị ngựa không ngừng vó tìm Lưu Trường, trút hết nỗ khổ trong lòng.
Kỳ thực là cầu viện bệ hạ, mong thiên tử ra tay trấn áp Triều Thác.
"Huynh trưởng ... Trẫm tất nhiên là tín nhiệm chư hầu vương, chỉ là các đại thần luôn muốn đối phó với mọi người ... Không phải nhắm vào huynh trưởng, nay nước chư hầu của Đại Hán ngày một nhiều. Trong đó có ngoại vương như Nam Việt, nước Điền, làm quần thần không sao yên tâm được ... Đại khái họ thấy huynh trưởng là chí thân của trẫm, nên tới tìm để huynh trưởng làm trước, nếu huynh trưởng cũng phục tùng rồi, các chư hầu khác chỉ còn cách nghe theo ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com