Lưu An hai mắt đỏ kè, mặt còn mang chút hoang mang nhìn Triều Thác quỳ trước mặt, toàn thân có chút váng vất.
Vị tam công này chẳng lẽ bị điên rồi à? Nửa đêm canh ba tới tìm ta thương lượng đại sự??
Ngươi chuẩn bị lôi kéo ta mưu phản hay sao?
Đường đường tam công nửa đêm canh ba tới tìm thái tử mật mưu, chuyện này truyền đi, đình úy chẳng cần thẩm vấn có thể trực tiếp bắt người luôn.
Bị đánh thức còn có cả Phùng Đường, ông ta lúc này cũng đang hồ nghi nhìn Triều Thác.
"Thần nửa đêm tới làm phiền, mong điện hạ lượng thứ."
"Triều công có chuyện gì quan trọng sao?"
"Yên vương sắp rời đi rồi, thần chỉ có thể quấy nhiễu điện hạ vào lúc này ... Điện hạ, thần có một chuyện muốn hỏi ..."
Triều Thác đem ba câu hỏi vừa hỏi Lưu Trường tung ra.
Phản ứng của Lưu An khác với Lưu Trường, sắc mặt hắn thay đổi ngay tức thì, mày nhíu lại, sau khi có nhi tử, hắn không thể xem nhẹ vấn đề này nữa.
Nhưng Lưu An vẫn giả vờ không để ý:" Các trọng phụ rất thương ta, ta cũng kính trọng họ, sao ngài lại nói với ta điều này? Giờ triều đường có a phụ ta xử lý đại sự, nên tìm a phụ ta bàn bạc mới đúng."
Triều Thác không vui nói:" Điện hạ, thần sở dĩ tới đây là vì bệ hạ sai bảo."
Lưu An ngạc nhiên:" Triều công nói gì?"
"Điện hạ, chúng ta nói thẳng đi, bệ hạ biết chuyện chư hầu vương, thần nhiều lần tới tìm, bệ hạ không đồng ý, nhưng không đuổi thần đi, cũng không treo thần trên tường. Điều này chứng tỏ bệ hạ không phải đối chuyện thần làm, chẳng qua bệ hạ không chịu tiếp nhận chuyện này thôi ... Nên thần đi tìm điện hạ."
"Thần biết điện hạ luôn muốn thần phò tá, nghe lệnh ... Bệ hạ biết nên mới cố ý kéo dài tới bây giờ, là để thần quy thuận điện hạ, phò tá điện hạ, cùng giải quyết vấn đề chư hầu."
"Điện hạ thông tuệ, sao không nhìn thấu, chúng ta mưu cầu như nhau, nên trực tiếp bàn bạc làm sao đối phó với ngoại vương đi."
Phùng Đường đứng bật dậy, phẫn nộ mắng:" Triều Thác to gan, ngươi muốn chết à?"
Lưu An cười, khuyên nhủ ông ta:" Ta ngu độn, nếu Triều công không nói rõ, ta thực sự không nghĩ tới chuyện này."
Triều Thác vạch trần:" Điện hạ thúc đẩy thống nhất sách vở vỡ lòng, chẳng phải vì hạn chế các chư hầu sao? Điện hạ muốn thông qua giáo dục để các sĩ tử thừa nhận Đại Hán, chứ không phải tự nhận dân các nước chư hầu. Thần đã xem tài liệu điện hạ biên soạn, trong đó chỉ có Đại Hàn, thần biết chủ trương của điện hạ."
Sắc mặt Lưu An trở nên khó coi:" Triều công, đôi khi làm việc không thể quá rõ ràng, vài lời biết không sao, nhưng tốt nhất đừng nói ra ... Nếu không sẽ gây phiền toái lớn cho bản thân."
Triều Thác chẳng chút sợ hãi:" Thần làm vì vương sự, không phải sợ, nếu chuyện thành, điện hạ kéo thần ra chém đầu, thần cũng nhận. Điều thần muốn là sự ổn định hàng trăm năm của Đại Hán, chứ không phải giữ mạng mình. Nếu bệ hạ muốn dùng thần, thần có rất nhiều cách hạn chế chư hầu vương ..."
"Triều công, không vội, hôm nay muộn rồi, ngài nên về nghỉ ngơi đi." Lưu An ngăn cản:" Ngày mai chúng ta bàn việc này."
Triều Thác thở dài đứng dậy:" Xin điện hạ tính toán sớm, chuyện này càng trì hoãn càng bất lợi ... Thần cáo lui."
Lưu An lúc này không cách nào ngủ lại được nữa, giữ Phùng Đường lại:” Phùng công, ngài thấy khả năng chuyện này ra sao?”
…………… ……..
"Đại vương ... Hay là thôi đi."
"Thần nghe nói vị Yên vương đó tính cách nóng nảy, thường ẩu đả đại thần trong nước, tác phong giống bệ hạ, nếu chúng ta đắc tội, thần sợ là ..."
Đổng Trọng Thư theo Lưu Tứ lâu rồi không còn nhuệ khí khi xưa nữa, dần trở nên cẩn thận.
Chủ yếu vì hắn ăn đòn nhiều quá.
Theo Lưu Tứ, ba ngày ăn đòn chín bận.
Mới đầu trưởng bối Lưu gia còn khách khí với đứa bé ngoan ngoãn như hắn, chỉ có Lưu Tứ ăn đòn, nhưng sau khi thân thuộc rồi, chẳng những ba vị phu nhân đánh hắn, còn có thái tử và Đại vương cũng đánh hắn ... Thực ra bọn họ còn đỡ chứ, bệ hạ đánh một trận bốn năm ngày không bò dậy được.
Đây không phải minh chủ.
Nhưng Đổng Trọng Thư cũng không còn cách nào khác, hắn đã dính líu quá sâu với Lưu Tứ rồi, người trong triều nhìn thấy hắn là nghĩ tới Lưu Tứ. Hơn nữa nếu bảo hắn rời bỏ Lưu Tứ, hắn cũng không nỡ, hai người chơi với nhau lâu, đều coi nhau là chí hữu. Thậm chí Đổng Trọng Thư còn thành quân sư đầu chó của Lưu Tứ, giúp lập kế sách trị quốc.
Lưu Tứ hiện xa hoa lắm, hắn lập ra cái Hạ vương cung ngoài hoàng cung ... Kỳ thực là nơi mà giáp sĩ tuần tra dùng làm nơi tránh mưa.
Lưu Tứ chiếm lấy, đặt tên là Hạ vương cung.
Lúc này Lưu Tứ ngồi ở thượng vị, tả hữu là văn võ đại thần của nước Đại Hạ.
Bên trái là Đổng Trọng Thư, mưu thần hàng đầu, trí tuệ vô song, bên phải là Hạ Hầu Tứ, mãnh tướng số một, võ nghệ vô song.
Có hai người này phò tá, lo gì chuyện lớn không thành?
Hắn còn lập ra triều nghị, tuy mới chỉ có ba người, nhưng bọn họ quyết định chính rất nhiều chính sách sau này của Đại Hạ.
Vốn Đổng Trọng Thư không muốn tham gia vào cái trò chơi trẻ con này, nhưng chơi vài lần rồi, hắn không lắm lời nữa, làm tướng quốc, quyết định quốc sự có đứa trẻ con ... À, nam nhân nào không muốn.
Về phần Hạ Hầu Tứ, hắn đeo bội kiếm đẽo thô thiển bằng gỗ, ngực ưỡn lên, bày ra dáng vẻ đại tướng quân.
"Quả nhân không cần biết quả nhân phải đi gặp Yên vương, nước Hạ chúng ta ở gần nước Yên, nếu có thể cùng nước Yên đạt thành minh ước, thành quốc gia huynh đệ, Lưu Tứ ta chẳng phải đứng đầu chư hầu, có thể hiệu lệnh chư hầu sao?"
Hạ Hầu Tào vỗ tay:" Đại vương anh minh."
Lưu Tứ mừng rỡ:" Không thẹn là Hạ Hầu tướng quân của quả nhân, suy nghĩ thật giống quả nhân, giờ ta phong khanh làm Vô Địch hầu, tăng thêm hai vạn thực ấp."
Đổng Trọng Thư không cản được đành cau mày nghĩ kế:" Nếu đại vương muốn bái kiến Yên vương, vậy phải nghĩ ra cớ hợp lý, không thể trực tiếp mở miệng đòi, như vậy không lấy được quá nhiều, trước tiên làm Yên vương vui vẻ đã, Yên vương thích ăn bắn, uống rượu ăn thị ... Đại vương có thể tặng ông ấy cung báu, nói ngưỡng mộ con người ông ấy, hi vọng sau này có thể đi theo trấn thủ phương bắc. Ông ấy nhất định mừng rỡ, tới khi đó hẵng nói ra sự nghèo khó của nước Hạ."
Hạ Hầu Tứ vỗ tay kêu lớn:" Quốc tướng anh minh."
Đổng Trọng Thư khiêm tốn:" Hạ Hầu tướng quân quá khen rồi!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com