"Ngày mai hắn sẽ đi ... Mấy ngày qua suốt ngày hắn ở cùng Kiến Thành hầu, người dưới nói, hắn cực kỳ cung kính, còn hành lễ nhường đường cho Kiến Thành hầu ..." Triệu Vũ thấp giọng nói tình hình mình điều tra được về hành tung của Yên vương Lưu Tị khi ở Trường An:
Triều Thác nghiến răng, ánh mắt trở nên hung dữ.
"Cái gì mà tới triều đường đối chất, tên này rõ ràng có mưu đồ, những kẻ đó không ai vì triều đường hết, kẻ nào kẻ nấy chỉ nghĩ tới bản thân, tự tư tự lợi, tham lam vô sỉ. Nước Yên đã có cương vực như thế còn chưa biết đủ, tới triều đường, kết giao trọng thần, đám người này, sớm muộn gì cũng ..."
Giọng Triều Thác ngày càng thấp, mấy chữ cuối cùng dù là Triệu Vũ cũng không nghe rõ.
Triệu Vũ nghiêm mặt nói: "Triều công, chúng ta từ bỏ thôi, bệ hạ căn bản không có tâm tư đối phó với ngoại vương, thậm chí chẳng có ý định hạn chế họ. Không được bệ hạ ủng hộ, chúng ta không có chút phần thắng nào."
"Ngu xuẩn." Triều Thác không vui mắng:" Bệ hạ trọng tình, không muốn đối phó với chúng, không có nghĩa là không muốn hạn chế chúng ... Bệ hạ không còn trẻ nữa, đã làm đại phụ rồi, cũng phải nghĩ tới chuyện sau này rồi."
"Thái tử điện hạ có lẽ còn trấn nhiếp được chúng, nhưng ái tôn của bệ hạ thì sao?"
"Nếu cứ để phát triển với thế cục này, chưa tới trăm năm, Xuân Thu sẽ lại tái hiện nhân gian, khi đó loạn thế còn đáng sợ hơn, không biết bao nhiêu người phải chết .... Vấn đề chư hầu phải kết thúc ở thời chúng ta, không phải bệ hạ không ủng hộ là từ bỏ."
"Nếu bệ hạ không ủng hộ, chúng ta tìm người ủng hộ chúng ta."
Triệu Vũ có vẻ hiểu ra:" Chúng ta đi tìm thái hậu sao? Thái hậu vốn không thích ngoại vương, nếu được thái hậu ủng hộ ..."
Triều Thác định nói gì, cuối cùng nhìn sang đứa đệ tử đang rót trà:" Thang, ngươi nói cho hắn biết vì sao không thể đi."
Trương Thang rất bình tĩnh nói:" Nếu chuyện không thành sẽ vô cớ đắc tội với thái hậu, nếu thành, bệ hạ và thái hậu sẽ mâu thuẫn, kết cục càng thảm ..."
Triều Thác chỉ mặt Triệu Vũ mắng:" Ngươi còn không bằng tiểu thư đồng bên cạnh ta, về suy nghĩ lại đi."
Triệu Vũ rất cung kính với Triều Thác vừa có ơn đề bạt, lại là nửa lão sư của mình, vội vàng thỉnh tội rời đi.
"Ngài muốn dùng những kẻ này lật đổ ngoại vương à? Chẳng thà yên tâm làm tam công." Trương Thang chẳng có chút kính trọng nào với Triều Thác, Triều Thác giữ hắn lại bên cạnh nói là đệ tử, nhưng chỉ để rót nước, thay y phục, đi theo xe, chưa từng dạy dỗ gì cả, coi hắn thành sai vặt miễn phí.
Triều Thác hừ lạnh:" Ngươi thấy chúng kém cỏi, vậy ngươi thì sao, theo ta lâu như thế, gặp phải chuyện chẳng nghĩ ra cách gì, chỉ biết chê bai người khác, làm thư đồng cả đời cũng đáng."
Trương Thác mặt biến sắc, thầm chửi trong lòng, đợi ta lớn cho biết tay.
Triều Thác suy ngẫm, lần này thái tử gây ra mâu thuẫn giữa chư hầu và quần thần là cơ hội tốt nhất, nếu bị bệ hạ cắt ngang, vậy sau này quần thần và chư hầu sẽ hợp lực đối phó với mình ...
Hắn không quan tâm chư chầu vương có ý định tạo phản không, chỉ cần có tiềm lực tạo phản là phải làm suy yếu, phải dự phòng hết thảy mọi khả năng không hay. Cho dù không giết chư hầu vương thì biến chúng thành những con rối của trong nước, không còn sức uy hiếp nữa.
Nghĩ tới đó Triều Thác không ngồi yên được nữa, sai người chuẩn bị xe ngựa.
Lưu Thiên ra đời rồi, hoàng trưởng tôn ra đời với người khác đơn thuần là chuyện vui, nhưng với Triều Thác đây là cơ hội tốt, để thuyết phục bệ hạ.
Triều Thác tới hoàng cung thì đại môn đã đóng cửa, thời gian này dù là tam công cũng không thể gặp bệ hạ.
Thế nhưng Triều Thác chẳng bận tâm, muốn họ mau mau báo bệ hạ, giáp sĩ cuối cùng thông báo với Lữ Lộc, Lữ Lộc báo cho Lưu Trường, sau đó mới để hắn vào.
Triều Thác tới Hậu Đức Điện thì Lưu Trường đang tham khảo học vấn với ba vị phu nhân, vừa tham khảo tới lức kịch liệt thì bị người ta cắt ngang, nói Triều Thác tới.
Lưu Trường nổi khùng thiếu chút nữa đầy Triều Thác tới nước Đại Hạ.
Thấy ánh mắt bất thiện của Lưu Trường, Triều Thác nuốt nước bọt, tuy hắn cứng đầu, nhưng khi đối diện với bệ hạ, cũng học được thoái nhường.
"Bệ hạ ... Cũng không có chuyện gì cả, thần nhớ bệ hạ quá thôi, nay thấy bệ hạ mệt mỏi, không bằng thần về, mai ..."
Lưu Trường nhào bổ tới, đè hắn xuống đất, dùng tay khóa cổ họng:" Ngươi đùa trẫm đấy à? Hậu Đức Điện là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Cho ngươi một cơ hội, nếu không có lý do chính đáng, trẫm treo ngươi lên ba ngày."
Triều Thác cuống lên, lần trước hắn bị treo tới nửa đêm đã suýt mất cái mạng, sao chịu được ba ngày:" Bệ hạ, thần tới tìm người để đối phó với chư hầu vương."
Nghe hắn nói thật, Lưu Trường mới buông tay:" Triều Thác à Triều Thác, cả đình úy lừa năm xưa cũng không quật cường như ngươi ... Trẫm không hiểu đám huynh đệ của trẫm đắc tội gì với ngươi chứ?"
Triều Thác lúc này không sợ nữa, quỳ trước mặt Lưu Trường:" Bệ hạ, xin cho thần hỏi một chuyện."
"Ngươi nói đi."
"Khi bệ hạ ở trên triều, thần dâng thư đàn hặc, ngoại vương làm thế nào?"
"Phái người tới thỉnh tội."
"Vậy khi điện hạ ở trên triều, thần dâng thư đàn hặc, ngoại vương làm thế nào?"
"Tới triều đối chất."
"Vậy dám hỏi bệ hạ, khi hoàng tôn ở trên triều, nếu có người dâng thư giống thần thì sao?"
Lưu Trường hơi sững người chốc lát, sau đó lại mỉm cười:" Tới khi đó thì không ai đàn hặc chư hầu vương nữa, ngươi thấy nước Yến bây giờ lớn lắm chứ gì, nhưng đợi khi An nắn quyền, nước Yên sẽ chia thành năm bảy phần, tới lượt Thiên, có khi thành mấy chục phần, chẳng còn uy hiếp gì với triều đường thì ai đàn hặc nữa?"
Triều Thác lắc đầu:" Thôi Ân lệnh cần thời gian, nhưng nay tốc độ mở rộng của chư hầu nhanh hơn Thôi Ân lệnh, chỉ sợ khi đó chẳng làm chư hầu vương yếu đi mà còn làm ngày càng nhiều nước chư hầu, đợi họ liên hợp lại, thần không tin không ai đàn hặc ..."
Lữ Lộc đứng ở xa, nghe hai người họ đối thoại.
Thân là ngoại thích, hắn không tiện tham gia loại đối thoải này, cũng chỉ có loại đầu sắt như Triều Thác mới dám cùng hoàng đế thương lượng chuyện sau khi hoàng đế chết. Đổi lại là hoàng đế khác e là đã sai người giam hắn lại vì cái tội nguyền rủa quân vương, dù không giam thì khó tránh khỏi sau mùa thu tính xổ.
Nhưng bất kể Triều Thác đều không thuyết phục được vị hoàng đế quật cường này.
Triều Thác có chút nóng nảy, mấy lần trực tiếp chất vấn hoàng đế, đây là hành động rất vỗ lễ, nhưng Lưu Trường không để ý, ôn hòa bảo hắn về suy nghĩ cho kỹ.
Triều Thác hết cách, đành bái lạy mà đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com