Mấy ngày tiếp theo đó Lưu Trường bắt đầu ra tay bù đắp rất nhiều chính sách Lưu An định ra, xử lý hậu quả giúp hắn .... Kỳ thực đây là một cơ hội, nếu làm tốt, nói không chừng có thể khiến Đại Hán tiến thêm một bậc. Nếu không thể cải tiến, vậy thì khôi phục pháp lệnh cũ, tới khi đó nói Trần Bình làm ... À Trần Bình thác mộng cho thái tử điện hạ! Đúng, cứ làm thế.
Hôm nào đó phải gọi Trần Mãi về, hắn không ở Trường An, chẳng tìm được ra ai gánh tội, tốt nhất để hắn kế nghiệp cha, nếu như kế thừa tước vị Khúc Nghịch hầu thì tước vị Hắc Oa hầu cũng không thể không lấy.
Hai ngày sau Lưu Trường tổ chức tiệc nhà ở Hậu Đức Điện, chủ yếu là tẩy trần cho Phàn Kháng.
Phàn Khanh suốt ngày nhớ huynh trưởng, vừa vặn cả nhà tụ họp.
Tiệc nhà vô cùng náo nhiệt, Lưu Trường gần như gọi hết thân thích Lưu Doanh, đại tẩu, Lưu Nhạc, Lưu Chương, Giả Nghị, Giả Phan, Trương Yển, Phàn Kháng, Phàn Thị Nhân, Lữ Lộc, Lữ Sản ...
Ngồi ở thượng vị tất nhiên là thái hậu, bà nhìn cảnh tượng náo nhiệt ấy, nụ cười không tắt.
Gia tộc ngày một hưng thịnh, ngay cả một mạch Lưu Trường, nhân số cũng ngày một nhiều.
Đám trẻ con chạy đi chạy lại chơi đùa, chẳng hề gò bó, cầm đầu tất nhiên là Lưu Linh rồi.
Phàn Kháng trước tiên đi gặp muội muội, lại đi gặp mấy do tử, nhìn Lưu Bột còn cao hơn mình, Phàn Kháng sững sờ rất lâu, nhớ ngày nào còn bế nó trong lòng.
Một đám nam nhân tụ tập uống rượu bàn quốc sự.
"Chuyện ở Thân Độc khó nói lắm, chưa thể coi là kết thúc, phải đợi thái úy về mới biết ... Chiến sự bên đó dễ đánh thôi, nhưng quản lý rất khó, có điều lần này bọn chúng bị trẫm đánh cho sợ rồi ..."
Lưu Trường vẫn bốc phét như cũ, mới đầu còn có chút kiềm chế, nhưng uống chút rượu vào là bắt đầu một tấc lên trời.
"Khi trẫm ở Thân Độc, những người đó coi trẫm là thần linh, cực kỳ sùng bái, khi trẫm đi bọn họ còn rơi nước mắt. Vì sao trẫm giao việc bên đó cho thái úy, bản thân quay về? Không phải vì trẫm sợ phiền toái, không giải quyết được, mà là con người trẫm không coi trọng công lao ..."
"Sư phụ vì trẫm mà làm nhiều việc như thế, trẫm làm xong hết việc cần làm, cho ông ấy công lao này thì sao?"
"Đương nhiên sư phụ cảm động lắm, ông ấy không muốn tiếp nhận, nói mình không có công lao gì, sao dám cướp công của trẫm. Ngày trẫm đi, ông ấy còn tự mình đi tiễn, trẫm lên thuyền rồi, ông ấy còn đứng bên bờ, mặt đầy quyến luyến hô, bảo trẫm trên đường cẩn thận, đừng ngã xuống nước chết chìm ..."
Mọi người nhìn nhau, sao có cảm giác câu này thái úy đang chửi chứ chẳng phải quan tâm gì hết ... Cơ mà không ai dám nói.
"Đầu bên kia của Thân Độc chính là nước An Tức, khi đó trẫm dẫn hơn một trăm người, xông vào mười vạn tướng sĩ của bọn chúng, chém giết hơn 400 tướng quân, đánh cho bọn chúng chạy tứ tán. Trẫm còn viết một phong thư, trên bức thư toàn là đạo lý của thánh nhân, ẩn chứa học vấn vô thượng. Khi ấy có mấy đại gia của Thân Độc xem đều vỗ tay khen viết hay, riêng phần mở đầu thôi, họ đã phải học tới ba mươi năm mới rồi. Lá thư này hẳn đã tới tay An Tức vương, hắn xem xong nhất định sẽ cảm thụ được tài học phi phàm của trẫm, không dám đông tiến nữa."
"Giữa An Tức và Thân Độc có một nơi phải đi qua, gọi là nước Ba Đặc, biết trẫm tới Thân Độc, Ba Đặc vương dẫn vài vạn người tới bái kiến, gặp trẫm một cái quỳ xuống dưới ngựa, xin thành tổng đốc của trẫm ..."
"Các ngươi mà không tin thì đợi Bắc quân về có thể hỏi đám Chu Á Phu, bọn họ đều là người chứng kiến."
"Phải rồi, còn long ỷ của trẫm, các ngươi thấy chưa, lúc trẫm đi, Khổng Tước vương nhất định muốn tặng cho trẫm, trẫm nói không cần liền quỳ xuống cầu xin trẫm thu nhận, trẫm thấy ông ta tuổi cả đống rồi, không tiện từ chối, liền mang về Đại Hán ..."
Chắc chắn bị hoàng đế cướp mất rồi, người già tốt nhất tránh xa bệ hạ nhà mình ra.
Bữa tiệc càng lúc càng náo nhiệt, không biết từ lúc nào, Lưu Tứ xuất hiện trước mặt Phàn Kháng.
"Cữu phụ!" Lưu Tứ cười ngốc nghếch:
Phàn Kháng xoa đầu hắn:" Hai đứa song sinh đã lớn thế này rồi à, người là Hạ vương hay Bắc Địa vương?"
"Cháu là Hạ vương!"
"Các ngươi trông giống hệt nhau, chẳng dễ nhận ra."
"Thực ra nhìn y phục có thể nhận ra ạ, cữu phụ nhìn xem, Bắc Địa vương y phục xa hoa, vì Bắc Địa giàu có nó không thiếu tiền, cuộc sống thư thái. Không giống cháu, nước Hạ nghèo ..."
Tích tắc đó mặt Phàn Kháng biến sắc, vội bịt miệng Lưu Tứ:" Tiếp theo ngươi định nói cơm không đủ no bụng, áo không đủ ấm thân chứ gì?"
Lưu Tứ bị bịt miệng, ưm ưm gật đầu.
Phàn Kháng thở dài buông tay:" Ta còn nghèo hơn ngươi, khắp nơi là dã nhân, trừ dã nhân cũng chỉ có khỉ ... Ngươi nói với ta những lời này vô ích, phải đi tìm Lữ Lộc, hiểu không?"
Lưu Tứ ủy khuất:" Chỗ cháu tới cả dã nhân cũng chẳng có ... Cữu phụ tặng cháu con khỉ cũng được."
Đúng là nghiệp chướng mà, Phàn Kháng bất lực:" Được rồi, ta tặng cho ngươi ít dã nhân."
"Đa tạ cữu phụ!!"
Lưu An lúc này ngồi ở bên Giả Nghị, tựa hồ đang bàn chuyện học vấn, hai người nói chuyện có chút kích động, Lưu Bột giỏng tai lên nghe, mắt đầy hâm mộ.
Lữ Lộc ngồi bên Lữ hậu đang cúi đầu trả lời gì đó.
Còn Lưu Doanh không ngờ lại ngồi bên Lữ Sản, thấp giọng trò chuyện.
Sắc mặt Lữ Sản rất thiếu tự nhiên, bao năm qua hắn vì thái thượng hoàng mà gánh lấy quá nhiều tiếng ác.
Lưu Doanh đang giải thích:" Sản đệ, thân phận trẫm đặc thù, ra ngoài không tiện dùng tên thật, sợ gây ra hỗn loạn. Hai ta thể hình tướng mạo giống nhau, nên dùng tên của đệ, gân cho đệ không ít phiền toái ..."
Làm việc xấu dùng tên mình, sao làm việc tốt lại chẳng hề nghĩ tới che giấu thân phận?? Dù trong lòng không vui, Lữ Sản vẫn gật đầu biểu thị lý giải.
Lưu Doanh lại nói:" Có điều sau này đệ không cần lo nữa, sức khỏe của trẫm đã không thể ra ngoài nữa rồi, bọn họ cũng không cho trẫm đi ... Thịt ngon, mỹ tửu đặt ở trước mắt, trẫm chẳng thể hưởng thụ."
"Trẫm chẳng biết còn kiên trì được bao lâu."
Lữ Sản biến sắc mặt:" Bệ hạ chớ nói thế, người hồng phúc tề thiên, sẽ không ..."
"Không sao, không sao, ai rồi cũng có một ngày như thế ... Tới tuổi của trẫm bây giờ, thực ra cũng không có gì tiếc nuối nữa. Chỉ là thấy thường ngày có lỗi với đệ, muốn kịp thời xin lỗi đệ, sợ sau này không có cơ hội nữa."
Lưu Doanh lấy một thứ trong ống tay áo ra, đưa cho Lữ Sản:
"Ta biết đệ thích xe, giờ trẫm không thể đánh xe nữa rồi, trẫm đem hết xe của mình tặng đề, coi như bồi thường ... Đây là bằng chứng, đệ cầm lấy, khi nào có thời gian thì đánh xe về."
Lữ Sản nghẹn giọng:" Huynh trưởng ... Đệ ..."
Lưu Doanh cười hiền hòa:" Không sao, đừng để Trường biết, nó thích những cái xe đó lâu rồi ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com