Lữ Lộc theo Lưu Trường về Hậu Đức Điện, phát hiện có người đang đợi họ.
Yên vương Lưu Tị.
Yên vương hành lễ bái kiến, thần sắc vô cùng cung kính làm, Lữ Lộc hoang mang, mình và Yên vương vốn quen biết, thậm chí có thể tính là thân thích, người này sao lại khách khí thế làm gì?
Lưu Trường cười ha hả bảo hai người ngồi xuống trái phải.
"Lộc, Yên vương lần này tới Trường An bái phỏng ngươi, biết ngươi không có nhà, nên đợi tới giờ."
"Thần không dám ... Để đại vương đợi lâu."
"Chúng ta là chí thân, không cần thế, không cần thế ..." Lưu Tị cũng chẳng biết nói làm sao, hắn tới Trường An tìm bệ hạ, vậy mà bệ hạ bảo là tìm Lữ Lộc, Lữ Lộc địa vị cao lại ở gần bệ hạ, hắn không dám đắc tội, nhưng người này làm gì có tài danh gì, ngược lại tiền tài thì có:
Nhưng có tiền thì sao, mình cũng có tiền mà.
Đây không phải vấn đề cứ bỏ tiền ra là giải quyết được.
Nhưng bệ hạ nói thế, Lưu Tị đành đặt hi vọng lên người Lữ Lộc:" Kiến thành hầu, tình hình nước Yên ta, hẳn ngài biết rồi, đất rộng người thưa, trong các nước chư hầu, bách tính nước Yên là ít nhất. Nhưng bây giờ mở biên, không lập quan ải, mọi người đều chạy hết tới Triệu Đường, bách tính nước ta càng ít, lương thực cũng chẳng thể tự cấp tự túc, các sản nghiệp đều yếu ót, uổng phí cương vực lớn ... Ta biết ngài là người có bản lĩnh lớn, muốn ngài tương trợ."
Lữ Lộc ngạc nhiên nhìn Lưu Trường:" Bệ hạ, thần giúp thế nào?"
"Nước Yên bây giờ tuy kém, nhưng tiềm lực lớn, trẫm nói cho ngươi biết, tiềm lực Triệu Đường chưa chắc đã bằng ... Ngươi hẳn có hứng thú đầu tư vào nước Yên, giúp người ta phát triển." Lưu Trường vỗ vai hắn:
Lữ Lộc trầm tư rất lâu, lại hỏi Lưu Tị tình hình cụ thể các mặt ở nước Yên, sau đó nói:" Được thần biết rồi, đại vương yên tâm, thần nhất định dốc toàn lực."
Yên vương tới giờ chưa biết vị Kiến Thành hầu này có thể làm gì, tò mò hỏi:" Kiến Thành hầu định làm thế nào?"
"Không vội, bây giờ người nước Yên quá ít, làm việc gì cũng bất tiện. Thế này đi, thần sẽ vận chuyển ít nô lệ từ Thân Độc tới Yên đã, coi như một lần thử nghiệm, nên không thể quá nhiều .... Đưa tới 8 vạn xem tình hình đã."
"Hả?" Lưu Tị hỏi lại:" 8 vạn sao?"
"Đúng thế, tuy ít chút, nhưng dùng để xây cảng, mở đường vẫn đủ dùng, quá nhiều thì lương thực cung ứng không được ... Trước tiên giải quyết vấn đề con người đã, có người rồi làm việc khác sẽ dễ hơn. Nước Yên bây giờ chủ yếu không có sức hấp dẫn gì ... Đất canh tác thì thần không giúp được, nhưng có thể vận chuyển lương thực giá rẻ tới, cùng nông cụ hạt giống ... Nông phu cũng được, nước Yên thiếu nông phu đúng không? Chuyện này thần nghĩ cách. " Lữ Lộc vừa nghĩ vừa nói:" Nhưng có một điều, thần cần quần thần nước Yên phối hợp, không được làm khó người của thần ..."
Lưu Ti choáng lâu rồi, vội vàng nói:" Ngài yên tâm, dứt khoát không thể xảy ra chuyện đó, nước Yên toàn lực phối hợp."
Lữ Lộc thong thả nói kế hoạch đầu tư của mình, hắn chuẩn bị mua nô lệ từ Thân Độc đưa tới nước Yên, ngoài ra chiêu mộ dân tự do. Mâu thuẫn ở Thân Độc rất gay gắt, quý tộc chiếm lượng lớn đất đai, không phải người Thân Độc nào cũng chấp nhận điều này, nếu có cơ hội đến nước Hán phát triển, hẳn họ không từ chối, chỉ cần cung cấp ưu đãi, ví dụ miễn thuế ..
Hắn chuẩn bị đưa các sản nghiệp của mình tới nước Yên, kiếm được tiền hay không thì cứ để thương nghiệp phát triển lên đã, sau đó mới thong thả phát triển nông nghiệp.
Lưu Tị cười cực kỳ xán lạn, thiếu điều ôm hôn Lữ Lộc nữa thôi.
Thì ra người có tiền và người có tiền với nhau cũng có chênh lệch lớn đến thế.
Lưu Tị không đợi được nữa, mau mắn rời đi, muốn phái thuộc hạ về nước Yên, báo quần thần chuẩn bị trước, để phối hợp tốt nhất với kế hoạch của Lữ Lộc. Còn Lữ Lộc thì ở trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường không cho hắn về, hai người lâu không gặp, có quá nhiều việc phải nói.
"Bệ hạ lần sau ra ngoài mang thần theo đi, triều đường một khi không có vệ hạ thì lắm chuyện lắm, suốt ngày mưu mô đấu đá, thần nhìn mà phiền, thậm chí còn định lôi kéo thần vào nữa ... Có điều thái tử cũng quá cấp tiến, mới đầu còn tốt, về sau không nghe thần khuyên nữa. Thần muốn ngăn cản, nhưng Loan Bố bảo với thần, bệ hạ dặn chỉ được nhìn, không được cản trở điện hạ."
Lưu Trường gật đầu:" Đúng thế, trẫm muốn xem An làm được mới mức nào, để nó tích lũy thêm kinh nghiệm, ai ngờ thằng nhãi này vô pháp vô thiên thế, gây ra bao nhiêu phiền toái. Giờ trẫm phải giải quyết vấn đề nó để lại ra sao đây?"
"Bệ hạ chưa nghĩ ra sao?"
"Ngươi không có nhà, trẫm không vội nghĩ."
Lữ Lộc cười ngoạc miệng, quả nhiên bên cạnh bệ hạ không thể thiếu mình được.
"Thằng nhãi!"
Khi Phàn Kháng về tới ngôi nhà nhớ mong ngày đêm, Lữ Tu chẳng tỏ ra vui vẻ gì, còn cầm gậy gỗ lên.
Phàn Kháng sợ hãi, vội né tránh:" A mẫu, đừng học di mẫu, con không chịu đòn giỏi như bệ hạ đâu."
Lữ Tu giận lắm:" Ta sớm phải học đại tỷ, quản giáo nghiêm khắc mới đúng, năm xưa đánh quá nhẹ rồi."
"Không phải thế, a mẫu sao lại tức giận, con làm sai cái gì?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi đi bao nắm rồi? Có phải định đợi ta chết mới tới bái tế không? Ngươi lại chẳng phải tới đó làm chư hầu vương, ta nói mãi Trường mới cho ngươi về, ngươi lại bảo chuyện chưa xong, không thể về ... Ta đánh chết thằng nhãi ngươi!"
Phàn Kháng cũng quật cường, không né nữa:" Con làm việc lớn, sao có thể bỏ nửa chừng, há chẳng phải làm mất uy danh Vũ Dương hầu phủ sao? Con chẳng sai gì cả, đại trượng phu nên đi đầu vì vương sự."
Lữ Tu mắng té tát, trên người thằng nhãi này chẳng có chút bóng dáng nào của người Lữ gia, thuần túy là con một mình a phụ hắn, quật cường tới cực điểm.
Đánh vài cái Lữ Tu ném gậy đi về chỗ, mắt đỏ hoe.
Phàn Kháng hơi hoảng chạy tới ngồi bên cạnh:" A mẫu, con thường viết thư a mẫu mà ... Sau này nhất định vài tháng về thăm a mẫu một lần."
Lữ Tu biết không thuyết phục được đứa nhi tử ngốc này, nó quyết làm gì thì không thay đổi được, giống a phụ nó:" Con xem con gầy thành cái gì rồi, thành gia bao năm chẳng có con. Ngay cả An cũng có nhi tử rồi... Con định bỏ tước vị này sao? Sao không nạp thêm vài thiếp thất?"
"A mẫu phản đối con nạp thiếp mà, còn lấy Thái thượng hoàng ra làm ví dụ."
"Coi ngươi ta chưa nói gì, bây giờ nạp thiếp ngay, ta tự an bài ... Vừa rồi ta nói, đã nhớ chưa?"
"A mẫu bảo con coi như a mẫu chưa nói gì mà."
Phàn Kháng dùng hết bản lĩnh tổ truyền ra cãi lại, lần nữa chọc giận Lữ Tu nổi điên.
Thế là liền ba ngày Phàn Kháng ở nhà cho a mẫu đánh, không định đi đâu cả.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com