Những ngày tiếp theo đó Lưu Trường kéo Lưu Tị đi săn bắn khắp nơi, ngồi cùng xe, võ trang toàn thân ra ngoài, chơi tưng bừng. Lưu An vốn cho rằng, a phụ về rồi mình sẽ quay về cuộc sống cũ, ở trong phủ biên soạn sách vở gì đó. Nhưng bây giờ quốc sự vẫn do hắn làm, Lưu Trường và Yên vương bận đi thị sát dân tình, đương nhiên sẽ không rảnh để xử trí những chuyện này.
Lưu An đành tiếp tục làm việc, có điều lần này quần thần hết sức khách khí với hắn.
Lưu An biết, những việc mình làm, a phụ còn chưa giải quyết được, đại khái chỉ có mâu thuẫn giữa quần thần và ngoại vương bị cưỡng chế áp xuống.
Nhưng việc tịch quán, quan học, y quán và vẫn đề liên quan tới nữ giới, a phụ đều không tiến hành hoàn thiện.
A phụ tựa hồ đang đợi gì đó, a phụ không gấp, Lưu An càng không gấp, cứ làm việc như trước.
Chíu !
Tên bay ra trúng ngay con hươu đang nhảy trong rừng, con hươu thiếu chút nữa bị lực đạo cực mạnh đó bắn bay, ngã mạnh xuống đất, giãy giụa vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
Lưu Trường vui vẻ nhặt xác con hươu lên, thuận tay ném cho mấy giáp sĩ phía sau.
Lưu Tị có chút kinh ngạc: "Tiễn pháp của bệ hạ có tiến bộ."
Lưu Trường đắc ý: "Trẫm hai tuổi theo Toánh Âm hầu tập bắn, năm tuổi trăm bước xuyên đá, thế này có là gì?"
Lưu Tị cười lớn, thức thời không đàm luận tiễn pháp của bệ hạ nữa, hỏi:" Bệ hạ, Kiến Thành hầu thực sự có thể giải quyết vấn đề của nước Yên sao?"
"Đương nhiên rồi, trẫm đã bao giờ nói dối chưa?"
Lưu Tị gãi đầu, câu này rất không tiện trả lời, hắn biết Lưu Trường từ khi y dẫn đám nhóc tới nhà a phụ hắn ăn trộm quả:" Nhưng mà ... Thần chưa bao giờ nghe thấy hiền danh gì của Kiến Thành hầu."
Không phải nghi ngờ trí tuệ của bệ hạ chứ, Lưu Tị thấy khó tin, vấn đề bao nhiêu đại hiền trong nước không giải quyết được, sao Lữ Lộc có thể giải quyết chứ? Có nghe nói hắn có tài năng gì đâu?
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Huynh không hiểu, Lộc có năng lực phi phàm mà người khác không có. Đợi hắn về Trường An, hết thảy sẽ tốt lên."
Lữ Lộc mà Lưu Trường ngày nhớ đêm mong lúc này đang ở huyện Đốn Khâu.
Hắn vốn sắp tới Hàm Đan nước Triệu rồi, dọc đường nhận được mệnh lệnh của Lưu Trường, bảo hắn nhanh chóng trở về, muộn một ngày thôi là xét nhà, thế là hắn vội vàng quay đầu chạy hộc tốc trở về.
Vừa về tới Đãng Âm lại nhận mệnh lệnh thứ hai, ở lại huyện Đốn Khâu đón một người về cùng.
Lữ Lộc choáng, đón người thì dễ, nhưng nếu về muộn có xét nhà không phải nói trước cho rõ chứ.
Trong lòng hắn cũng tò mò, rốt cuộc là ai lại muốn mình đích thân nghênh đón chứ?
Đợi tên mãng phu mặt đầy râu từ trên thuyền nhảy xuống, kích động nhào vào Lữ Lộc, Lữ Lộc mới bừng tỉnh, té ra là hắn.
Người đó chính là Vũ Dương hầu Phàn Kháng.
Nhiều năm không gặp, Phàn Kháng không thay đổi nhiều, trừ râu hơi rậm rạp chút, về tới Đại Hán, nhìn thấy huynh đệ, hai mắt đỏ hoe ôm chặt lấy Lữ Lộc.
Lữ Lộc lâu lắm mới thoát khỏi được cái ôm nhiệt tình của hắn:" Sao ngươi lại về?"
"Chư hầu vương các nơi đang nối nhau tới triều kiến, ta tuy không phải là chư hầu vương cũng là thổ địa một phương, tất nhiên là về ... Ha ha ha, kỳ thực làm một tướng quân cũng không tệ, muốn về Trường An không cần dè dặt từng tí một, không sợ tội tự ý rời nước ... Chỉ là đất đai của ta ..." Phàn Kháng tựa hồ lâu lắm rồi không gặp người ngoài, hắn lên tiếng một cái là không cho Lữ Lộc cơ hội xen mồm vào:
Lữ Lộc theo hắn lên xe ngựa, nghe hắn kể chuyện.
"Ta thiếu chút nữa tưởng cả đời phải ở đảo Oa ... Rốt cuộc cũng về rồi ... À, mọi người ở Trường An vẫn khỏe chứ?"
Lữ Lộc gật đầu:" Khỏe cả ... Ta tới vài lần, cô mẫu rất nhớ ngươi, thi thoảng mang thư của ngươi ra xem ... Ngươi nên về từ sớm mới đúng."
"Ta cũng muốn về, nhưng vương lệnh trên người, chuyện chưa làm xong, sao dám về?"
Nghe hắn nói, Lữ Lộc thở dài buồn bã:" Các ngươi đều được ủy thác trọng trách, chỉ có ta chẳng tài cán gì ... Tới tuổi này vẫn sống phí hoài ngày tháng."
Phàn Kháng vỗ vai hắn:" Đừng nói thế, bọn ta biết ngươi đi theo bệ hạ làm việc chẳng dễ dàng, mỗi việc làm đều là vương sự, khác gì bọn ta ... Ta còn thấy việc ngươi làm khó hơn, nếu đổi lại là ta, chắc ba ngày đã bị bệ hạ đánh chết."
"Ta sớm chấp nhận số mệnh rồi, ngươi không cần khuyên nữa, lên thuyền đi …"
"Không ngồi xe ngựa à?"
"Không, đi cái thuyền kia ..."
Lữ Lộc chỉ đằng xa, một cái thuyền khổng lồ đang từ từ tới gần, Phàn Kháng chưa bao giờ thấy một cái thuyền lớn đến thế, tựa hồ có bốn tầng? Lớn hơn cả lâu thuyền của Đại Hán, những chiếc thuyền khác so với nó chỉ là con sâu nhỏ bé, nó tựa hung thú trên biển ...
"Cái, cái gì thế?" Phàn Kháng chấn kinh không nói lên lời:
"Đó là thương thuyền của ta, đi đường thủy nhanh hơn chút, ngươi yên tâm, cái thuyền này vững lắm, ngươi có thể nghỉ ngơi trên đó ..."
Bến tàu Vị Thủy.
Từ khi Lưu An phá tường thành Trường An liền tăng cường phòng ngự ở gần bến tàu, muốn đỗ lại ở đây không dễ, dù là thuyền của nhà Kiến Thành hầu cũng vậy.
Thậm chí bọn họ còn phải lấy thân làm gương, chịu kiểm tra nghiêm ngặt nhất.
Đó gọi là cây cao đón gió lớn.
Lữ Lộc dẫn Phàn Kháng xuống bến tàu, Phàn Kháng nhìn nơi quen thuộc mà xa lạ, rốt cuộc cũng về tới quê hương, trong lòng không ngờ sợ hãi.
Hắn cũng không biết mình sợ cái gì?
"Kháng!"
Đằng xa truyền tới tiếng rống, mọi người giật mình, Phàn Kháng ngẩng đầu lên, xa xa một bóng người cao lớn đang vẫy tay với hắn.
Người ra đón Phàn Kháng không ít, Lưu Trường và quần hiền ai tới được đều tới cả, bọn họ đều mặc thường phục, đi xe ba ngựa kéo, không hề gây chú ý ...
Mọi người vây quanh Phàn Kháng, hỏi han đủ thứ, lên xe đi về phía Trường An.
Phàn Kháng lần nữa trở nên lắm mồm, kể chuyện trên đảo Oa, tuy hắn kể rất thú vị, nhưng nỗi khổ trong đó chỉ hắn mới biết mà thôi, có điều hắn chỉ kể chuyện vui không kể khổ.
Những đứa bé tụ tập bốc phét năm nào giờ đi bốn phương, gánh lấy những công việc gian nan nhất, quan trọng nhất, Chu Thắng Chi là thế, Phàn Kháng cũng thế ... Thực ra họ không cần làm nhiều như vậy, là người kế thừa tước vị trực tiếp, dù có ngày ngày ăn uống chơi bời vẫn kế thừa tước vị, loại người như thế trong đám triệt hầu đời hai có mà cả đống.
Lưu Trường không bày tiệc mời Phàn Kháng, vì di mẫu đang đợi hắn ở nhà.
Lưu Trường tất nhiên hiểu một đứa con xa nhà dài ngày, a mẫu nhớ thế nào, liền đưa hắn về, giữ lại mỗi Lữ Lộc.
Mọi người hẹn nhau ba ngày sau gặp ở Ngũ Đỉnh lâu, tiếp đó ai về nhà nấy.