"Xéo cho ta!"
"Đại Hán Yên vương ở đây, kẻ nào dám làm càn?"
Lưu Tị giơ cao bội kiếm, các giáp sĩ dã dàn trận cuối cùng phải lùi mấy bước.
Yên Vương Lưu Tị nếu chỉ nhìn thân hình thì không mấy người dám trêu chọc hắn, vóc người cao lớn, hai vai rộng, người hơi còng, làm hắn trông như sài lang sẵn sàng lao vào người ta bất kỳ lúc nào, mắt sắc bén, cả giáp sĩ thân kinh bách chiến bị hắn nhìn đều không thoải mái.
Không giống chư hầu vương khác, thời trẻ Lưu Tị từng là tướng lĩnh, lập quân công, trong tông tộc thế hệ này, trừ Lưu Trường ra là hắn đánh trận giỏi nhất. Lưu Tị tính cách nóng nảy, hiếu võ hiếu chiến, dễ nổi điên.
Lần này quần thần dâng thư nói, Yên vương chiêu mộ nhiều sĩ tốt, ý đồ bất chính.
Lưu Tị nghe nói vậy thì lên cơn.
Bất chấp quần thần trong nước phản đối, trực tiếp dẫn thân binh, ngày đêm đi đường, hỏa tốc tới Trường An.
Yên vương cứ thế hùng hổ tiến tới, đến Đồng Quan mới bị giáp sĩ nơi này bao vây, thậm chí còn chuẩn bị bắt người.
Lưu Tị tất nhiên không nhịn, rút kiếm ra.
Khi hai bên đang giằng co thì có chiến xa đi tới, đẩy giáp sĩ chắn đường, một người nhảy xuống chiến xa, tới trước mặt Yên vương, cười nói:" Té ra là Yên vương, người của thần không hiểu chuyện, đại vương chớ trách ... Còn không mau thu nỏ lại, sao dám vô lễ với Yên vương."
Giáp sĩ tức thì hạ cường nỏ trong tay xuống.
Lưu Tị nhìn người này, hắn tuy nóng nảy nhưng không ngốc, ngược lại có tâm tư tinh tế giấu dưới tính khí bạo ngược:" Là Hào hầu à, nghe nói ngươi là thành môn giáo úy, sao lại đi thủ quan ải?"
Đối diện với người này, Lưu Tị cũng thu kiếm lại, miễn cưỡng mỉm cười, người khó chơi nhất ở Trường An không phải họ Lưu, mà là họ Lữ.
Lữ Sản mặt tối sầm, muốn nói gì đó cuối cùng chỉ cảm khái:" Thế sự vô thường ..."
Ai có thể ngờ thằng do tử ngốc nhà mình lại phá thành Trường An chứ.
Thế là hắn thất nghiệp.
Từ người thủ hộ Trường An, biến thành quan trông ải, chênh lệch đó làm Lữ Sản khó tiếp nhận.
Nhưng nghĩ theo chiều hướng tốt, mình có thể liên tiếp nửa tháng không về nhà, vậy cũng được.
Lưu Tị cẩn thận nhìn Lữ Sản:" Lần này ta tới đã dâng thư lên triều."
Lữ Sản vội nói:" Thần biết đại vương tới, chỉ là không ngờ đại vương tới nhanh như thế, bệ hạ về rồi, đại vương tới, vừa vặn gặp bệ hạ."
Nói rồi nhường đường, an bài giáp sĩ hộ tống Lưu Tị.
"Ta có việc phải làm, sao dám làm lỡ đại sự của ta?" Triều Thác phẫn nộ hét:
Lúc này hắn ngồi trên giường, bốn phía là giáp sĩ. Các giáp sĩ cũng chẳng biết làm sao, bệ hạ có lệnh, không cho Triều Thác làm việc, Triều Thác cũng cố chấp, không muốn nghỉ.
Lời của bệ hạ không thể qua loa được đâu.
Có giáp sĩ khuyên: "Triều công, bệ hạ chiếu cố ngài như thế, là vì không muốn ngài quá vất vả, ngài cần gì phải như vậy?"
Triều Thác không thèm để ý tới thứ ngu xuẩn này.
Bệ hạ bảo mình nghỉ ngơi là vì thấy mình mệt mỏi sao? Chẳng qua là giam lỏng mình, không muốn mình xen vào chuyện giữa chư hầu vương và quần thần. Phải biết rằng mọi chuyện nhắm vào ngoại vương đều do Triều Thác đi đầu xung phong, khó khăn lắm mới liên hợp được quần thần đối phó với ngoại vương! Lúc này sao có thể ở nhà nghỉ ngơi?
Nay hắn thậm chí bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, e hành động tước phiên lần này thất bại rồi.
Triều Thác thở dài nằm xuống nhắm mắt lại, cứ vượt qua được mấy ngày tới rồi tính.
"Ha ha ha, huynh trưởng."
"Bệ hạ."
Hai mãnh nam Đại Hán gặp nhau, tức thì cho đối phương cái ôm nhiệt tình, còn vỗ lưng nhau, phát ra những tiếng chan chát.
Lưu Trường nắm tay Lưu Tị, y và Yên vương lâu lắm rồi chưa gặp nhau, hôm nay gặp lại, lòng hết sức kích động.
Hai người đi vào Hậu Đức Điện, ngồi đối diện với nhau.
"Huynh tới đúng lúc lắm, chúng ta nhiều năm chưa gặp rồi ... Mấy năm qua huynh trưởng thể hiện thần uy, phá Phù Dư, diệt Triều Tiên, mở mang đất đai cho Đại Hán nghìn dặm. Trẫm cứ muốn tới Yên, nhưng không có thời gian."
Những lời này của Lưu Trường là chân tình, y rất tán thưởng vị đường ca này, tính cách bọn họ rất giống nhau, sở thích cũng nhất trí.
Cả hai đều thích đi săn, ăn thịt, đấu võ ...
Lưu Trường lại hỏi tới tình hình người nhà hắn, nói tới nhi tử Lưu Hiền của mình, Lưu Tị đắc ý:" Từ khi bệ hạ cho nó đi lao dịch, thần liền biết phải giáo dục con thế nào. Trước tiên thần phái nó tới địa phương làm trì đạo, sau phái tới Phù Dư xây tường thành, lại lệnh nó làm sĩ tốt thủ biên ... Nay nó còn đang thủ biên ở quận Phù Dư! Biện pháp của bệ hạ đúng là hữu dụng, trải qua mài rũa, nó đã trưởng thành rồi, không còn là thằng tiểu tử ngốc thích quấy phá năm xưa nữa ..."
Lưu Trường há hốc mồm:" Huynh trưởng, mài rũa cũng nên vừa phải, búa đập quá mạnh sẽ gãy ... Lao dịch thủ biên gì đó vài lần là đủ, không thể đi mãi ..."
Lưu Tị rất nghiêm túc nói:" Đám nhóc bây giờ không phải chịu khổ, tùy ý làm bừa, nếu không cho chúng biết vất vả của dân gian, sớm muộn cũng hỏng việc. Bệ hạ đừng lo, thần có phái người đi trông nó."
Hai người tán gẫu chốc lát mới đi vào chính sự, trước mặt Lưu Trường, Lưu Tị không cần ngụy trang gì cả.
"Thần không biết bệ hạ đã về, chỉ biết điện hạ ở trên triều làm việc bất tiện, nên chuyên môn tới muốn đấu quần thần một phen. Bọn chúng muốn dùng việc này cầm chân chư hầu vương, thần liền dùng việc này cầm chân chúng, để chúng không thể xen vào chuyện của điện hạ."
Lưu Trường không nhịn được cười:" Trẫm về quá sớm rồi, mưu kế của huynh trưởng còn chưa kịp dùng đã kết thúc."
"Thần chỉ trợ giúp, bệ hạ đã về tất nhiên không cần dùng thủ đoạn như thế nữa."
"Trẫm đã mở triều nghị, đem đám đại thần tham gia đàn hặc ngoại vương giam cả lại. Vài kẻ nhảy nhót hăng nhất, muốn mưu lợi cho bản thân, trẫm xử tử rồi ... chúng không dám làm việc như vậy nữa, huynh trưởng đừng lo."
Lưu Tị gật đầu, hắn chẳng hề lo lắng, trong triều đường có không ít kẻ suốt ngày la hét chuyện tước phiên, nhưng chỉ cần bệ hạ còn, đám người đó không đáng nhắc tới, không gây ra được sóng gì hết.
Hai huynh đệ trong hoàng cung mật mưu, không ai biết bọn họ bàn luận cái gì, chỉ biết khi Yên vương đi, mặt mày hớn hở, hẳn là cùng bệ hạ đạt thành thống nhất nào đó.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com