Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 957 - Chương 958: Gia Phụ Đại Hán Hoàng Đế.

Chương 958: Gia phụ Đại Hán hoàng đế.

Quần thần hôm nay trông có vẻ dương dương đắc ý lắm.

Trước kia khi Lưu Trường rời triều đường, bọn họ rất vui, vì so với Lưu Trường, Lưu An hiển nhiên dễ ăn nói hơn, hắn là người làm việc nói lý, dù giở trò vô lại cũng là dựa vào sơ hở của chế độ và ngôn ngữ. Không giống Lưu Trường là tên vô lại phố chợ, không thèm nói lý, nói ngươi sai là ngươi sai, không cho lý do, hỏi lý do là đánh ngươi một trận, hỏi nữa cho vào đình úy, tiếp tục hỏi tới Lũng Tây làm đường.

Nhưng họ rồi dần phát hiện ra, Lưu An tuy nói lý, nhưng bệ hạ có vẻ dễ ăn nói hơn.

Bệ hạ làm việc, nếu quần thần đều phản đối, còn biết nghĩ lại, nếu thấy bản thân không đúng thì sửa chính sách mới thi hành, tất nhiên là đánh thì vẫn cứ đánh, đánh xong mới sửa. Lưu An thì không, hắn không bao giờ thay đổi suy nghĩ, nịnh bợ hắn cũng vô ích, hắn không dễ lừa như bệ hạ.

Bệ hạ đánh người, nhưng nói ngon ngọt vài câu sẽ dịu ngay, bệ hạ rất dễ lừa. Lưu An thì khác nói xấu nói tốt không ăn thua, hắn làm gì là dùng mọi thủ đoạn thực hiện cho bằng được, nói lý với ngươi nhưng không chịu nghe lời ngươi.

Thế là quần thần bắt đầu nhớ Lưu Trường.

Nếu bệ hạ ở nhà, chắc thành Trường An vẫn còn đúng không? Chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện cho nữ tử làm quan đúng không?

Bệ hạ, ngài rốt cuộc đang ở đâu?

Nay bệ hạ về rồi, quần thần vô cùng vui sướng, thời kỳ thái tử loạn chính thế là kết thúc.

Hết thảy đều quay về bình thường rồi.

Quân thần cao hứng đứng ngoài hoàng cung chúc mừng nhau, thái úy đi đường bộ chưa về tới nơi, Trương Bất Nghi vẫn ở tây bắc, Triều Thác cũng không tới, theo lời bệ hạ, tên đó phải nằm nhà hai ngày nữa, chỉ còn Trương Thương thống soái quần thần.

Trương Thương tuy năng lực chắc chắn là đỉnh cao, nhưng chẳng thích làm việc, lười được là lười, trốn được là trốn, không mấy khi can thiệp chuyện triều đường.

Quá tuyệt vời rồi.

Chỉ số ít đại thần vẫn giữ bình tĩnh, như Loan Bố, nhìn quần thần khinh bỉ, các ngươi cho rằng có thể dùng bệ hạ đối phó với điện hạ sao? Nghĩ nhiều rồi, khả năng cao nhất là bệ hạ ra mặt cho điện hạ xử lý các ngươi.

Cổng hoàng cung từ từ mở ra, quần thần được Trương Thương suất lĩnh đi vào.

Khi họ tới Tuyên Thất điện, Lưu Trường đã ngồi ở thượng vị, thái tử ngồi bên. Nhìn thấy hoàng đế, cả đám trợn tròn mắt, vì lúc này Lưu Trường ngồi trên một cái ghế người Hồ, cái ghế đó làm bằng hoàng kim cực kỳ to lớn, bên trên khảm các loại trang sức, tay vịn là hai con hùng sư ngẩng đầu gào thét. Tất cả sững sờ nhìn cái ghế hoa lệ của bệ hạ.

Sao lại thế?

"Bệ hạ ... Nghị luận đại sự trên triều, sao có thể ngồi ghế người Hồ ... Vậy là không hợp lễ." Mao Trường phụ trách lễ nghi triều đường lên tiếng:

Lưu Trường chẳng thèm nhìn hắn:" Trẫm xuất chinh Thân Độc, kết thúc tranh đấu, Khổng Tước vương cực kỳ cảm kích, không gì báo đáp, liền đem hoàng kim bảo tọa hiến lên …"

Quần thần hiểu ra, ồ, ra là bệ hạ cướp được từ Khổng Tước.

Mao Trường tuy sợ vẫn ra mặt nói:" Bệ hạ, đó là thứ của ngoại vương, bệ hạ lấy làm bảo tọa, thực sự không ổn ... Bệ hạ không phải man di, càng không kế thừa man di, bệ hạ kế thừa thiên tử Đại Hán, là do Cao hoàng đế ban ..."

Lưu Trường không nhịn nổi, nãi công mang ra khoe, sao ngươi lắm mồm thế:" Trẫm biết các ngươi sẽ nói thế, đây không phải kế thừa, mà là chinh phục ... Người đâu, đem tên này đi, giam vào đình úy."

Khi giáp sĩ xông vào Mao Trường mới sực tỉnh, chết rồi, hiện ngồi kia là bệ hạ, là cái vị ra bài không theo quy tắc, không nói lý ...

Lưu Trường nổi giận nhìn quần thần:" Sau khi trẫm rời Trường An, không có chuyện gì lớn xảy ra chứ?"

Thời khắc ấy quần thần im phăng phắc.

Bệ hạ xưa nay là người vui hay buồn chẳng những lộ ra ngoài mặt còn lộ ra ở quyền cước, quần thần nhìn một cái ra ngay, Mao Trường mới nói một câu đã đi ăn cơm đình úy, chắc chắn tâm tình bệ hạ đang cực tệ.

Lúc này bệ hạ ngồi trên cái ghế cao, nhìn xuống chằm chằm, càng gây áp lực, như người khổng lồ cúi đầu nhìn họ.

"Bệ hạ, không xảy ra chuyện gì ạ, hết thảy đều rất tốt."

"Đúng, đúng tốt lắm ạ."

"Hết thảy đều tốt à?" Lưu Trường trợn trừng hai mắt, gầm rú:" Trẫm mới đi có hai năm, toàn bộ năm chư hầu vương bị các ngươi định tội, nói Lương vương hoang dâm, Yên vương vô đạo, Ngô vương vượt quyền, Hà Tây vương bất trung ... Thậm chí nói Triệu vương mưu phản. Đây không phải là chuyện lớn à, vậy cái gì mới là chuyện lớn, toàn bộ đại thần bị lôi ra chém đầu có phải chuyện lớn không?"

Đám lang trung đứng trong ngoài điện tức thì xoay người, trường mâu trong tay chồng lên nhau, phong tỏa lối ra, đồng thời các lang trung bên ngoài nhanh chóng tụ tập. Đại thần ở trong điện đều nghe thấy tiếng giáp loảng xoảng, binh khí va chạm, ai nấy không rét mà run.

"Bệ hạ, tất cả là do ngự sử đại phu làm."

"Bọn thần khuyên không nổi."

Vốn theo nguyên tắc ai không có mặt thì bán người đó, quần thần rất quyết đoán bán Triều Thác, dù sao bọn họ đều không thích Triều Thác.

Lưu Trường cười lạnh nhìn lần lượt từng đại thần trước mặt:" Trẫm không phải là thằng nhãi An, các ngươi chỉ cần tùy tiện đẩy ra một người là yên chuyện ... Chư hầu vương một lòng trung thành, vì trẫm trấn thủ bốn phương, còn bị các ngươi vu không như thế. Đó là huynh đệ của trẫm, chẳng lẽ trẫm còn không biết họ là người thế nào? Tội danh gì cũng gán lên đầu, ngay cả mưu phản cũng dám nói tới .... Trẫm thấy các ngươi chỉ mong chư hầu tạo phản, các ngươi đang ép huynh đệ của trẫm tạo phản, đúng không?"

Quần thần run bần bật, không dám nói lấy một câu, trong mắt đầy sợ hãi.

Lưu An từ đầu tới cuối không nói gì, nhìn quần thần run sợ, chẳng hề có chút bất ngờ nào.

Khi mình chuẩn bị làm việc, rất nhiều môn khách khuyên mình, thậm chí xá nhân cũng khuyên mình, nói mình nghĩ cho kỹ hậu quả, đừng lỗ mãng, đừng cấp tiến như thế.

Nãi công cấp tiến đấy thì sao?

Gia phụ Hán Trụ ... Khụ khụ, Đại Hán hoàng đế, các ngươi dám làm gì?

Lưu An can đảm mười phần ngẩng cao đầu.

Khi a phụ ở bên cạnh, hắn thấy mình không sợ gì cả, dù Thái Nhất tới, hắn cũng dám tuốt kiếm chém ... Vì a phụ hắn là ngọn núi lớn, chống đỡ hết thảy.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment