Lưu An vội vàng giải thích:" A phụ, chuyện này không thể trách tam bá phụ, phải trách con ... Sau khi a phụ đi, con vì áp chế đại thần nên mượn sức chư hầu. Kết quả là chư hầu và đại thần tranh đấu, lần này chẳng qua là các đại thần phản kích chư hầu mà thôi ... Không chỉ Triệu vương mà cả Lương vương, Yên vương, còn cả Hà Tây đều bị đàn hặc."
"Hả, ngươi đã làm gì?" Lưu Trường kinh ngạc:
Lưu An cúi đầu:" Con tăng khảo hạch, đào thải quan lại không hợp cách?"
"Ừ, gì nữa?"
"Con cải cách thái học, tăng thêm hạn ngạch cho bách tính bình dân nhập học."
"Gì nữa?"
"Con thiết lập y phủ, trồng thuốc quy mô lớn để giảm giá, đưa y giả vào hệ thống khảo hạch, chính quy hóa bổng lộng?"
"Nữa không?"
"Con cải cách huyện học, tự biên soạn tài liệu giáo dục, thống nhất hóa ... Sửa luật pháp, phá tường thành, lập quan ải, bỏ phân loại tịch quán, không phân công nông thương nữa mà coi như nhau, còn cho phép nữ tử đi học, làm quan ..."
Lưu An càng nói càng nhiều nói mãi không dứt.
Mặt Lưu Trường lúc thì đanh lại, lúc thì hồng hào, nói sao đây, lòng y mâu thuẫn.
Y thấy tự hào về thành tựu lớn của nhi tử, không ngờ An có khí phách như thế, nói làm là làm, tính cách này giống y, y thích.
Nhưng y lại giận, nhi tử làm quá nhiều thứ, hành vi của hắn khơi lên tất cả mâu thuẫn của Đại Hán, bước tiến quá lớn.
Thấy a phụ trầm mặc hẳn, Lưu An không còn bất an như lúc đầu nữa.
Hắn nghiêm túc nói:" A phụ, con biết nhiều việc còn làm hơi quá khích .... Nhưng con chỉ có thể làm lúc này, sau này con muốn làm, không còn ai làm chỗ dựa cho con, con không có can đảm đó nữa ... Nếu a phụ trách tội, con xin nhận."
Lưu Trường đột nhiên cười to:" Thế đã là gì, nãi công còn ở đây, đám chuột nhắt lật trời được à?"
"Ngươi đi chuẩn bị đi, trẫm muốn mở triều nghị, gọi Thành Dương vương tới đây cho trẫm."
Không ai ngờ được, khi Lưu Trường trở về, người đầu tiên ăn đòn không phải Lưu An làm quá nhiều việc khó coi, không phải Lưu Tứ ngang bướng chuyên gây họa, càng không phải Hạ Vô Thư … mà là Thành Dương vương Lưu Chương.
Thành Dương vương Lưu Chương quỳ trước mặt Lưu Trường, thi thoảng nhìn trọng phụ, mặt đầy ủy khuất.
Sắc mặt Lưu Trường rất khó coi, Lưu Chương vừa vào Hậu Đức Điện đã bị y ấn xuống đánh một trận.
"Trọng phụ, tuy cháu là chư hầu vương, nhưng cháu đảm nhận quan chức, không thể nào ra mặt được. Thân phận của cháu đặc thù mà điện hạ lại không lên tiếng, cháu sao dám tự quyết ..."
Lưu Trường nhíu mày:" Không ra mặt chẳng lẽ không biết dâng thư nói cho An à? Chẳng lẽ bị người ta bịt miệng rồi, ngay cả nói cũng không dám?"
Lưu Chương biết ở trước mặt trọng phụ, nói gì cũng uổng phí, đành cúi đầu nhận tội.
"Giờ ngươi đi gọi Lữ Lộc về cho ta, bảo hắn về trong thời gian sớm nhất."
"Vậy chuyện Triệu vương ..."
"Ai thèm quan tâm Như Ý có chuyện gì, ngươi bảo hắn về nhanh, chậm một ngày trâm xét nhà hắn."
"Vâng!"
Lưu Chương vội đứng dậy, đi được một nửa hắn lại quay về:" Bệ hạ, còn các đại thần tới nước khác ..."
"Bảo chúng xéo hết về."
"Vâng!"
Khi Lưu Chương cúi đầu rời Hậu Đức Điện, gặp được hoàng hậu, không biết đã đứng đó bao lâu rồi, vội vàng thi lễ. Tào Xu gật đầu, nhìn bụi trên người hắn:" Lại bị bệ hạ mắng sao?"
Lưu Chương không dám đáp.
"Bệ hạ tính như thế, trong tông thất bệ hạ coi trọng ngươi nhất, thường nói ngươi có tài tam công, bệ hạ chỉ muốn rèn luyện, để ngươi trưởng thành nhanh hơn thôi."
"Thần hiểu ạ ..." Lưu Chương thi lễ rời đi:
Tào Xu nhìn theo bóng lưng hắn thở dài, sau khi Tề vương mất, mấy đứa nhi tử tranh chấp với nhau, Lưu Chương vì thái độ chí công vô tư, bị mấy huynh đệ chỉ trích, cả Tề vương Lưu Tương và Bắc Đình vương Lưu Ngang đều không muốn thân thiết với hắn.
Tào Xu đi vào Hậu Đức Điện, nhìn Lưu Trường ngồi trầm tư, mày nhíu chặt có chút bi thương, nàng đau xót ngồi xuống nắm tay y:" Bệ hạ .."
Lưu Trường giật mình nhìn sang cười
Tào Xu có chút áy náy:" Thiếp quản giáo không tốt, để An gây ra nhiều chuyện như thế, thực ra thiếp cũng cảm thấy vài việc không ổn ..."
Lưu Trường cắt lời Tào Xu:" Ai nói An làm không đúng ..."
Tào Xu ngẩn người, nàng biết quần thần rất mong Lưu Trường về sớm, vì Lưu An thực sự hơi quá tay, cả Trương Thương cũng tới tìm nàng, khéo léo nhắc, việc không phải cứ làm càng nhanh là càng tốt, cơm phải ăn từng miếng.
Nàng không chú ý đến chính sự lắm nhưng cũng biết chuyện Lưu An làm thời gian qua là rất lớn. Cái khác chưa nói, chỉ riêng việc hủy tường thành, nghe đã khiếp hãi.
Lưu Trường mặt đầy khinh bỉ, duỗi cả hai chân ra, ngồi rất hiên ngang:" Trẫm chưa bao giờ nói An sai, phá tường thành cũng được, để nữ tử làm quan cũng được, nhi tử của Lưu Trường này mà không có chút khí phách đó thì sau này làm sao cai trị được cái đế quốc khổng lồ này?"
Mắt Tào Xu đầy kinh ngạc.
"Sở dĩ An dám làm thế là vì có trẫm, nó coi trẫm là chỗ dựa nên không sợ gì cả, không ngại đắc tội với bất kỳ ai."
Lưu Trường cảm khái:" Năm xưa a phụ đi khi trẫm mới cao bằng vai An thôi, Đại Hán đặt lên người huynh trưởng, a mẫu và trẫm ... Khi đó trẫm làm việc gì cũng nghĩ tới kết quả xấu nhất, luôn tính tới khai chiến ... Thậm chí nghĩ tới một ngày suất lĩnh sĩ tốt nước Đường giao chiến với quần thần và nam bắc quân."
"Trẫm nghĩ mọi cách đe dọa quần thần, duy trì cân bằng, tăng cường thế lực, bảo vệ uy vọng của huynh trưởng."
"Khi đó nếu a phụ còn, chắc chắn trẫm không sợ gì, dù là đám Chu Bột, trẫm cũng ngồi lên đầu họ mà đái xuống ..."
Lưu Trường tựa hồ tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười to."
"Thứ mà trẫm không cảm thụ được, An thay trẫm rồi ... Thế không phải tốt à? Trẫm vẫn còn, An phải sợ gì chứ? Nếu nó sợ, chứng tỏ trẫm làm a phụ không đủ tư cách."
"Thứ gì dám cản bước con trẫm, trẫm xé nát cho nó."
Tào Xu há mồm nhìn Lưu Trường:" Cũng không thể quá dung túng."
Lưu Trường ôm eo nàng:" Không phải dung túng ... Nàng biết không, giờ trẫm đã không phải lo chuyện sau này nữa, thằng nhãi An trưởng thành rồi, nó làm được nhiều chuyện như thế đã chứng minh năng lực của nó ... Ha ha ha, con chúng ta trưởng thành rồi."
Tào Xu cũng mỉm cười:" Các con đều trưởng thành rồi, chàng chắc chưa biết, khi An làm việc, mấy huynh đệ của nó đều chạy gãy chân. Bột ở thái học triệu tập sĩ tử tạo thế cho An, biện luận với những người phản đối. Tứ triệu tập người, tuyên bố giết người phản đối đại ca ... Làm quần thần hoảng loạn, không dám công khai phản đối. Ngay cả Lương cũng suốt ngày chạy tới Vĩnh Thọ điện, hỏi kế thái hậu."
"Ha ha ha, bọn chúng có thể hòa thuận là nhớ hoàng hậu hiền minh nàng ... Thằng nhãi Tứ đúng là giống trẫm, mượn thân phận ngoại vương áp chế đại thần trong nước, chắc chắn là Đổng Trọng Thư dạy cho ..."
Hai người nói về đám con, càng nói càng vui.
Tào Xu hỏi:" Mai có mở triệu nghị không?"
"Đương nhiên rồi, đám chó má đó, trẫm đi vài năm, không ngờ dám vu hãm chư hầu vương, trẫm phải khiến chúng tỉnh táo lại ... Bọn chó già chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Trẫm vẫn nói câu đó, dám cản con trẫm, trẫm phải xé một tên."
Lưu Tứ nấp ở cửa Hậu Đức Điện mặt cứng đờ.
Đổng Trọng Thư hồ nghi nhìn hắn:" Đại vương, sao thế?"
Lưu Tứ mặt kinh hoàng nhìn Đổng Trọng Thư, giọng mang theo tiếng khóc:" Hỏng rồi ... Ta nghe a phụ vừa nói, muốn xé một trong số con của ông ấy ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com