Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 955 - Chương 956: Làm Đại Phụ Rồi.

Chương 956: Làm đại phụ rồi.

Trường An không có tường thành làm Lưu Trường cứ có cảm giác tới nơi xa lạ, không thoải mái chút nào, mấy lần liền muốn đánh thằng nhãi An một trận nhưng vẫn nhịn được. Đợi về tới hoàng cung, y kệ người khác, chạy tới Trường Lạc cung.

"A mẫu!!"

Tiếng hổ gầm lần nữa vang vọng Vĩnh Thọ Điện.

Tiếp ngay đó không phải tiếng mắng mỏ của lão phụ nhân mà là tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Lưu Trường choàng váng nhìn a mẫu và một đám cung nữ dỗ đứa bé kia, cái cảnh này làm y mơ hồ thấy quen quen như đã thấy rồi. Lưu hậu không vui trừng mắt:" Khi nào con mới biết phái người bẩm báo, chỗ nào cũng xông vào, con là thiên tử Đại Hán hay là lợn rừng."

"Vào nhà mình còn phải phái người bẩm báo sao? Xa lại quá ..." Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh Lữ hậu, cười nịnh nọt:

Không biết vì sao, thấy a mẫu, Lưu Trường tức thì yên lòng, không lo lắng chuyện gì nữa, hớn hở nói:" Con mang về cho a mẫu nhiều lễ vật lắm, nhiều tới chứa không hết, phải chia thành hai đợt ..."

Lưu hậu chỉ đứa bé:" Không nhìn nó một chút à?"

"Con nhà ai thế ạ?"

"Nhà con đấy."

"Hả?"

Lưu Trường nhảy dựng lên, cẩn thận nhìn đứa bé, nhìn gương mặt giống hệt mình, vội vàng nhận lấy ông trong lòng:" Nhi tử của An ạ?"

"Đúng ... Con đi không lâu thì Đề Oanh có thai ... Con làm đại phụ rồi." Lữ hậu nói câu này cảm xúc rất khó diễn tả, lần trước thằng nhãi này cũng không ở nhà khi An ra đời, về ngớ ngẩn hỏi con ai, lúc đó bà bảo y thành a phụ rồi, không nghĩ tới một ngày lại lần nữa báo cho nó làm đại phụ:

Cái thằng nhãi đã làm đại phụ rồi cơ đấy.

Lưu Trường chỉ thấy khó tin, ngây ra hồi lâu rồi cười ngốc nghếch:" Con làm đại phụ rồi sao?"

Y thực sự có chút hoảng hốt, thời gian trôi nhanh quá, mình đã thành đại phụ rồi kia à? Nhớ rồi, mới ngày nào trở về, An mới ra đời, còn sốt ruột mong nó lớn thật nhanh để dẫn ra ngoài chơi.

Vậy mà thằng nhãi đó làm a phụ rồi cơ đấy.

"Đứa bé này lấy tên là gì ạ?"

"Thiên!"

" Thiên ạ … Lưu Thiên, sao lấy cái tên đó? Nhiều ác ý lắm." Lưu Trường không thích cái tên đó, chợt nghĩ ra cái gì, chỉ nó:" A mẫu, con làm đại phụ rồi, sau này người không được mắng con là thằng nhãi nữa ... Ít nhất phải mắng là thằng cha ..."

Lữ hậu già không còn sức nữa, nếu không bà đã giơ gậy lên đập thằng nhãi này, thở dốc nói:" Con mà giống đại phụ à ... Lợn rừng, lợn rừng ... Thứ lợn húc lung tung ... Thái úy nói con không phục tùng chỉ huy, còn đi đánh An Tức! Ta mà trẻ hơn mười tuổi ..."

"A mẫu, con có sao đâu, chẳng qua là An Tức nhỏ bé thôi mà, con đã rất lễ độ viết thư cho đại vương của chúng, đoán chừng giờ hắn đã thấy thực lực của con rồi, không dám đông tiến nữa."

Thư của thằng nhãi này à? Chắc chắn chẳng có lời nào hay ho, Lữ hậu không muốn hỏi.

" A mẫu, người cũng đường quá tin thư thái úy, thái úy thích khoa trương, chuyện nhỏ xíu cũng bị ông ấy nói ... Thôi, không nhắc tới ông ấy nữa. A mẫu, giờ từ nước Yên tới Thân Độc, không ai dám trái chính lệnh của con, giờ a mẫu thấy con với a phụ thế nào? Gia nghiệp ai lớn hơn?"

Lữ hậu nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu Trường rõ ràng đang đợi bà khen ngợi, chỉ hừ một tiếng:" Bảy tám phần của ông ấy rồi."

Bồi tiếp a mẫu rất lâu, thấy a mẫu bắt đầu mệt mỏi, Lưu Trường cáo từ, y còn đi gặp nữ nhi bảo bối.

Khi Lưu Trường rời Vĩnh Thọ điện, bốn đứa nhi tử đứng ở cổng chờ y ra.

"Các ngươi đứng đây làm gì? Sao không vào?"

Lưu Tứ vội đáp:" Con vốn muốn vào, đại ca không cho, nói không được quấy rầy người và đại mẫu gặp nhau .."

Lưu Trường lần nữa nhìn Lưu An, thằng nhãi này ngày càng lão luyện, ngày càng xuống tay đánh nó.

Khi Lưu Trường như lợn rừng xông vào Hậu Đức Điện thì đám Tào Xu đợi đã lâu rồi, Lưu Linh đột nhiên thấy một bóng dáng cao lớn xông vào, nó vội nấp sau a mẫu, len lén nhìn Lưu Trường.

Lưu Trường bỏ qua người khác, nhìn nữ nhi đưa tay ra.

"Linh, a phụ về rồi."

Lưu Linh không nhào tới, cứ đứng sau Tào Xu, Tào Xu thở dài. Lưu Trường đi tới bế nó lên, lúc này Lưu Linh mới ôm Lưu Trường khóc lớn.

"Vì sao bỏ lại con chạy mất, con tưởng không thấy được a phụ nữa." Lưu Linh khóc nức nở, giọng đầy tủi hờn:

Lưu Trường luống cuống chân tay:" Sau này a phụ không đi nữa, không đi nữa. Đừng khóc, a phụ mang về rất nhiều quà ... Sau này đi đâu sẽ đưa con theo."

Cả nhà Lưu Trường tụ tập ở Hậu Đức Điện, Lưu Linh bám chặt lấy y, thế nào cũng không buông, tựa hồ sợ y chạy mất.

"Xu ... Trong thời gian trẫm không có nhà, khổ cho nàng rồi."

Tào Xu rất trấn định, không như ba đứa nữ nhi mắt đỏ hoe: "Trong cung không có chuyện gì, thiếp không tính là khổ."

"Hai chúng ta lâu rồi không ra ngoài, vài ngày nữa dẫm theo các con, chúng ta ra sông chơi." Lưu Trường cười tán gẫu cùng các nàng:

Mọi người đều rất vui, chỉ có Lưu Tứ là thấp tha thấp thỏm, lòng không ngừng mặc niệm đừng ai cao trạng.

Nhưng Tào Xu nhìn nó:" Chỉ có thằng nhãi nào đó, thừa lúc bệ hạ không có nhà, làm xằng làm bậy, gây ra vô số chuyện, lại còn không biết hối cải."

Lưu Trường quay ngoắt sang Lưu Tứ.

Lưu Tứ cười thuần khiết:" A phụ, hôm nay là ngày đoàn tụ hiếm có ... Hôm khác đánh được không?"

Đúng lúc Lưu Tứ nguy tới nơi thì Lưu Doanh cứu hắn, biết tin đệ đệ về, Lưu Doanh tất nhiên cực kỳ cao hơn tới tìm.

Nhưng nhìn thấy huynh trưởng, Lưu Trường không cười nổi.

Nhị ca trông ngày một suy yếu, cả người gầy quắt, nói chuyện chẳng còn sức, trạng thái tinh thần không tốt, thi thoảng lại ngây ra, có lúc không nghe rõ lời Lưu Trường, cái bộ dạng đó thực sự làm người ta lo lắng.

Là nhi tử thứ hai của Cao hoàng đế, tuổi Lưu Doanh không ít nữa.

Mà nhiều năm sở thích không tốt càng hủy hoại thân thể hắn, bệnh nặng liên miên, các y sinh đưa ra kiến nghị, hắn không nghe ...

Lưu Trường lo lắng nắm tay Lưu Doanh, sợ ngay một khắc sau hắn ngã xuống.

Đợi tiễn nhị ca về rồi, Lưu Trường lại bảo mấy thằng nhãi rời đi, chỉ còn lại Lưu An, Lưu Linh và ba người Tào Xu.

"Nhị ca làm sao thế?"

"Bệ hạ vừa đi, nhị ca liền ngã bệnh, các thái y phải liều mình mới cứu được về, khuyên huynh ấy cái rượu ... Nhưng huynh ấy không nghe, còn vì chuyện này mà cãi nhau với a tỷ thiếp, thậm chí ầm ĩ tới chỗ thái hậu. Thái hậu hạ lệnh huynh ấy mới không nói nữa ... Bây giờ điều dưỡng khỏe rồi, vẫn phải uống thuốc, sức khỏe kém hẳn xưa."

Lưu Trường nắm chặt tay:" Xem ra, y thuật là chuyện trọng yếu nhất, phải thiết lập y phủ, triệu tập y gia, để họ toàn lực nghiên cứu ...

Nói tới đó Lưu Trường kinh ngạc nhìn quanh:" Lộc đâu, sao hắn không ra đón ta? Hắn đâu?"

Lưu An đứng lên:" A phụ, cữu phụ đang ở nước Triệu."

"Hả? Hắn ở nước Triệu làm gì?

"Có đại thần dâng thư nói Triệu vương đúc tiền, làm giáp, nuôi tử sĩ, ý đồ mưu phản, con sai Thân Đồ Gia và cữu phụ đi xác thực chuyện này."

Lưu Trường hết nói:" Như Ý, thật đúng là ... Trẫm phải nấu hắn."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment