Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 954 - Chương 955: Trường An Của Trẫm Đâu Rồi?

Chương 955: Trường An của trẫm đâu rồi?

Lưu Trường lại ở nước Trường Sa vài ngày, cuối cùng mang đứa do tử Lưu Ích Cường theo.

Từ đó Lưu Trường không dừng lại nữa, cấp tốc tiến về Trường An.

Quan lại các nơi kéo nhau nghênh đón, tin tức càng bay về Trường An như tuyết đổ.

"Cái gì? Bệ hạ sắp về rồi à?" Hạ Vô Thư mặt trắng bệch, kinh hãi tột độ: "Vì sao lại về từ phía nam?"

Lưu An bình tĩnh nói:" A phụ về theo đường biển."

Hạ Vô Thư không ngồi yên được nữa:" Điện hạ, thần nghe nói y quán phía Tây Đình có chút vấn đề, thần chuẩn bị đi xem sao ..."

"Hạ công đừng lo, a phụ không phải người so đo từng chút ..."

Lưu An nói được một nửa, phát hiện lời này bản thân còn chẳng tin, đổi giọng:" A phụ không làm khó ngài đâu, chuyện y phủ rất quan trọng, a phụ cũng quan tâm tới chuyện này, biết ngài đang làm, sẽ không làm khó ngài. Huống hồ còn có ta, nếu a phụ hỏi tội, ta sẽ nói đỡ cho ngài, ngài không thể cả đời né tránh a phụ được? Chẳng lẽ sau này không về Trường An nữa sao?"

Hạ Vô Thư tuyệt vọng.

Còn cách nào khác nữa đây?

Lần này không cách nào chạy nữa rồi, chỉ hi vọng bệ hạ thấy mình lo chính sự mà tha cho.

Lưu An lại nói:" Huống hồ từ khi a phụ đi, Đại Hán xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, a phụ đã làm đại phụ ... Hạ công cứ yên tâm, a phụ căn bản không rảnh để ý tới ngài."

Nghe câu này Hạ Vô Thư mới yên tâm hơn.

Có lẽ bệ hạ về sẽ bắt đầu đánh điện hạ, không rảnh đánh mình đâu, khi bệ hạ đi, điện hạ làm rất nhiều việc, nói không chừng bệ hạ về một cái là tức điên rồi ...

Cùng lúc ấy Lưu Trường nhìn quan ải hùng vĩ trước mặt, có vẻ hồ nghi.

"Đây là Vũ Quan à? Sao trông hạ thế?"

Giáp sĩ ở bên gật đầu:" Bệ hạ, đúng là Vũ Quan, trước kia không được thế này, giờ có thể gọi là thiên hạ đệ nhất quan rồi."

Khi Lưu Trường vào quan ải, các tướng sĩ vội tới bái kiến.

Thương đội xếp hàng kiểm tra.

Lưu Trường hỏi tình hình quan ải, tướng lĩnh vội đáp:" Điện hạ phái người mở rộng Vũ Quan, Đồng Quan, xây dựng quan ải ở các chỗ trọng yếu ... Phái đại tướng trấn thủ."

"Thằng nhãi này muốn mưu phản à?"

Lưu Trường há hốc mồm, nãi công vừa đi một cái, ngươi liền xây dựng quan ải quanh Trường An, ngươi có ý gì?

Lưu Trường dẫn người tiếp tục đi về phía trước, tới gần Trường An, mọi người ra nghênh đón.

Đi đầu đương nhiên là Lưu An, đám Lưu Bột, Lưu Tứ, Lưu Lương đứng bên cạnh. Sau nữa là các đại thần, đám Trương Thương đều khỏe mạnh.

Nhìn nhân số không giảm, Lưu Trường thở phào.

"A phụ!"

Nhìn đám con trong lòng Lưu Trường có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói ra được, chỉ trầm mặc gật đầu.

Mấy đứa con kích động vây quanh Lưu Trường, Lưu Trường quan sát Lưu An, Lưu An dã hoàn toàn không còn non nớt trước kia, khi Lưu Trường không có nhà, hắn đã hoàn thành lột xác, trở nên vững vàng, uy nghi hơn, nhìn qua có chút bóng dáng Tứ ca. Lưu Trường dần có chút vui mừng, lần này y lớn gan giao quốc sự cho Lưu An là để mài rũa, cho hắn một mình gánh vác Đại Hán. Giờ xem ra mục đích đã đạt được.

Sau này quốc sự có thể ném thẳng cho nó, mình ra ngoài chơi ... Khụ, thị sát dân tình.

Lưu Bột cường tráng hơn không ít, tuy không khoa trương như Lưu Trường, nhưng đứng trong đám công tử, như hạc giữa bầy gà. Lưu Lương và Lưu Tứ thì đứa bé thành thiếu niên, hơn nữa còn rất điển trai, tuy lâu không gặp, nhưng Lưu Trường vẫn có thể nhìn một cái nhận ra ai là ai.

Lưu Trường vỗ vai Lưu An:" Thằng nhãi, làm khá lắm, khi trẫm không có nhà, ngươi đem Trường An ..."

Nói tới đó đột nhiên sững sờ.

Đằng xa không có gì cả, trống không.

"Trường An đâu??"

"Thành Trường An của trẫm đâu?"

"Tường thành của nãi công đâu?"

Trước khi Lưu Trường về đã nghĩ tới rất nhiều tình huống.

Y cũng len lén nói với bản thân, bất kể Lưu an làm ra chuyện thái quá cỡ nào mình cũng không được nổi giận, Lưu An lần đầu một mình trị quốc, không được đả kích tự tin của nó, không được đánh nó.

Nhưng giờ Lưu Trường điên rồi.

Mình đi một chuyến, sao về liền không còn Trường An nữa? Ngươi trị quốc mất luôn Trường An rồi à?

Lưu an vội giải thích:" A phụ, là thế này, con tăng cường quan ải các nơi hiểm yếu, sau đó phá bỏ tường thành Trường An. Sau này quan ải xung quanh chính là tường thành Trường An. Trường An muốn mở rộng bao nhiêu thì mở rộng bấy nhiêu, chuyện này cực kỳ có lợi cho mậu dịch ... Nay Trường An không chật chội nữa, thương đội nhanh chóng ra vào, không như trước kia kẹt mấy ngày .."

Lưu Trường mím môi:" Nghĩ hay lắm, đúng ý Thủy hoàng đế lắm, Hồ Hợi mà biết sẽ bò ra nhảy múa cùng ngươi."

"A phụ, Đại Hán không phải là nước Tần, không cần lo có gian tặc công phá đô thành, trong ngoài thành có giáo trường của Nam Bắc quân, bốn phía có hùng quan, thủy quân ở Vị Thủy. Ai có thể công phá được Trường An chứ?"

"Ừ, Thủy hoàng đế cũng nghĩ vậy đấy."

Lưu An nheo hai mắt, hỏi:" Vậy có xây tường thành lại không ạ?"

"Thối lắm! Phá rồi lại xây à? Ngươi nghĩ nãi công có mỏ vàng sao ... À, dù có cũng không phung phí như vậy." Lưu Trường mắng chửi, đi về phía quần thần:

"Sư phụ!"

Trương Thương bình tĩnh đáp lễ, Lưu Trường đi lâu như vậy, con bà nó, lão già này chẳng thay đổi gì.

May là Lưu Trường đã quen với đám lão quái vật không già này. Trương Thương thở dài:" Bệ hạ rốt cuộc cũng về rồi, thần đã có thể nghỉ ngơi chốc lát, khi bệ hạ không ở nhà, thần một khắc cũng không dám lơi lỏng ..."

Lưu Trường biểu thị hoài nghi lời này, vì khí sắc lão sư rõ ràng tốt hơn, béo hơn, chẳng giống người cả ngày vất vả.

Đương nhiên, y vẫn thành khẩn biểu thị thăm hỏi của mình.

"Lão sư đúng là quá vất vả rồi, trẫm đã về, lão sư có thể bỏ quốc sự nghỉ ngơi một hai ngày."

Triều Thác ở bên cạnh Trương Thương mới gọi là thay đổi lớn nhất, hai mắt sưng đỏ, toàn thân cực kỳ gầy gò, trông hắn mới đúng là người cả ngày vất vả vì quốc sự.”

Lưu Trường giật mình:" Thác, ngươi bệnh à?"

Triều Thác vội lắc đầu:" Bệ hạ, thần không sao cả."

"Vậy ngươi như thế này là ..."

"Điện hạ cho rằng pháp luật hiện nay có rất nhiều thiếu xót, yêu cầu bọn thần biên soạn lại. Thần ban ngày làm việc, đêm sửa đổi pháp luật ... Có nên hơi mệt mỏi, không đáng nhắc tới."

"Hơi mệt mỏi à, trẫm thấy ngươi sắp lăn ra chết thì có! Người đâu, đưa Triều Thác về nghỉ ngơi, để hắn ngủ, nếu không chịu ngủ thì đánh ngất hắn, phái người đút cơm nước cho hắn, ba ngày không cho rời giường làm việc."

Triều Thác cả kinh hét lên:" Bệ hạ, thần không sao! Thần có thể làm việc .... Buông ta ra, buông ta ra ..."

Giáp sĩ lôi vị tam công này đi.

Lưu Trường hết nhìn hắn lại nhìn Trương Thương.

Người với người sao mà khác nhau nhiều thế?

Lưu Trường nhìn sang cửu khanh, đám Loan Bố cũng ở đây, hàn huyên với từng người. Làm Lưu Trường kinh ngạc nhất là Trương Thích Chi cũng ở đây, xem ra Lưu An đã thả hắn ra rồi.

"Về thôi!"

Lưu Trường nhảy lên xe tiến vào Trường An.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment