Lưu Trường rất hiểu Tứ ca, Tứ ca dứt khoát không làm chuyện như vậy, áp mệnh lệnh của mình xuống, bản thân hành động rồi mới phát ra thì chỉ có loại như Như Ý mới làm thôi.
Chân tướng hẳn là Tứ ca có tầm nhìn xa trông rộng, nên nước Ngô chuẩn bị trước cả khi có chiếu lệnh xuống, nên đi trước Nam Việt một bước thôi ... Lưu Trường lòng hiểu rõ, nhưng cau mày nói:" Hai chư hầu Đại Hán lại vì một cái Phù Nam nhỏ xíu mà tranh chấp à, không để trẫm vào mắt rồi! Phù Nam quan trọng thế sao? Nếu vậy không ai được lấy, trẫm lấy."
Triệu Thủy cả kinh, định nói gì nhưng Triệu Đà ngăn lại, trong mắt ông ta thoáng mừng.
"Bệ hạ nói đúng ạ, nơi này nên do bệ hạ thống trị."
Triệu Đà lo nước Ngô chiếm cứ bán đảo, sau này thương thuyền Nam Việt phải nộp thuế cho nước Ngô ... Nay bệ hạ muốn thu về triều đường, khẳng định sẽ không thiên vị bên nào, Nam Việt còn lợi hơn, vì họ gần Thân Độc hơn.
Đúng lúc này đằng xa khói đen cuồn cuộn, một đoàn nhân mã đang tiến tới.
Triệu Đà nhìn rõ cờ của họ.
"Ngô!"
Lưu Hằng không còn bộ dạng nho nhã năm xưa nữa.
Hắn để râu dài trông cực kỳ oai nghiêm, bộ dạng cứng cỏi, ánh mắt kiên cường, dù là Triệu Thủy vừa rồi còn oán trách cũng không dám đối diện.
"Bệ hạ!"
"Tứ ca!"
Lưu Trường rất vui tới bên cạnh Lưu Hằng kéo tay hắn.
"Bệ hạ lúc muốn thân chinh Thân Độc, thần đã dâng thư phản đối, không muốn bệ hạ mạo hiểm, giờ bệ hạ lại còn từ đường thủy trở về ... Biển khơi nguy hiểm hơn đường bộ nhiều lần. Chẳng lẽ bệ hạ xem nhẹ thiên hạ như thế sao?"
Đối diện với trách móc của huynh trưởng, Lưu Trường không sợ, vỗ ngực: "Trẫm có thiên mệnh, việc gì phải sợ?"
"Lần này thảo phạt Thân Độc, thu thành công lớn, trẫm đánh tận tới nước Ba Đặc, ngay cả quân đội An Tức cũng bị trẫm đánh bại ... Toàn bộ Thân Độc không ai dám có ý phản kháng nữa."
Lưu Hằng chỉ biết lắc đầu, phong cách làm việc của đứa đệ đệ này trái ngược với hắn, hắn làm việc gì cũng chú trọng một chữ ổn, lúc nào cũng cẩn thận như chó già, bất kể là trị quốc hay xuất chinh đều nghĩ tới thất bại trước. Lưu Trường thì khác, y chỉ cần nhìn thấy lợi ích thì cũng chấp nhận nguy hiểm tương ứng, phóng tay mà làm. Lưu Hằng không tán đồng phong cách này, nhưng không khuyên được.
Nơi này là một thành trì cửa cảng quan trọng, Triệu Đà mấy năm qua dốc hết tâm huyết ở đây, tuy đường bộ bất tiện, nhưng mậu dịch trên biển ngày một phát đạt, thuyền bè qua lại tấp nập. Mặc dù chưa so được với địa khu Trung Nguyên, song có toàn bộ những thứ một huyện thành Đại Hán nên có.
Lưu Trường tán thưởng:" Trước kia trẫm nghe nói Nam Việt vương chỉ biết đánh trận, không biết trị quốc, nay xem ra cách nói đó không đúng."
Triệu Đà mặt không đổi sắc:" Thần ở phương nam mấy chục năm, hiểu rõ càng vùng như lòng bàn tay. Tuy không có tài trị quốc, nhưng hết lòng cai trị, cũng có chút kết quả ... Đương nhiên không bằng được nước Ngô, Ngô vương không chỉ đại trị nước Ngô, mày ngay cả nơi chẳng thuộc về nước Ngô cũng quản lý đâu ra đó. So với Ngô vương, thần đúng là không biết trị quốc."
Lời này có gai bên trong, ý nói Ngô vương vượt quyền.
Lưu Hằng chẳng thèm nhìn ông ta:" Không phải là Nam Việt vương không đủ tài năng, mà vì ngài tuổi cao, tinh lực không đủ thôi. Nam Việt vương tuổi đã cao, nhưng chuyện gì cũng tự mình làm, không để đại thần triều đình phái tới mệt nhọc ... Quả nhân rất kính trọng."
Lời này càng chết người, nói Triệu Đà gạt đại thần triều đình phái xuống sang bên, tự tung tự tác.
Trước kia triều đình dùng Lưu Hằng mong hắn kiềm chế được Triệu Đà, giờ đây lại thành hi vọng Triệu Đà kiềm chế được Lưu Hằng, tóm lại phương nam thiếu đi một trong hai người này thì đại thần trong triều chẳng thể kê cao gối ngủ kỹ.
Lưu Trường cười to, mỗi tay nắm tay một người:" Nam Việt vương kinh nghiệm phong phú, quen thuộc địa phương, được bách tính kính phục. Ngô vương tài năm phi phàm, giỏi dùng chính sách, khiến các nơi hưng tịnh, bách tính giàu có ... Đại Hán có hai vị tọa trấn, trẫm lo gì nữa?"
"Hải ngoại là kho báu, tài nguyên vô số, hai người là quân vương, tầm nhìn không nên hạn hẹp ... Nên hợp tác nhiều hơn. Lần này khi trẫm đi đường biển, nghe nói các ngươi tranh đấu nhau, thuyền bè chỉ cần gặp nhau trên biển là cảnh giác đề phòng như gặp địch. Thậm chí còn không cho thuyền đối phương vào cảng của mình."
"Thuyền của Nam Việt, hay thuyền nước Ngô đều là thuyền Đại Hán, nếu còn xảy ra chuyện này, trẫm trói các ngươi lên mũi thuyền thị chúng!"
Hai vị quân vương cui đầu:" Vâng!"
Chỉ có Triệu Thủy hỏi:" Mùi thuyền Nam Việt nhọn, trói thế nào được?"
Lưu Trường nheo mắt nhìn hắn:" Có muốn biết không?"
Triệu Thủy sực tỉnh, rối rít lắc đầu.
Triệu Đà tức khắc bày tiệc khoản đãi mọi người.
Lưu Trường hết sức thỏa mãn rời đi, mặc dù Ngô vương và Nam Việt vương có tranh chấp, nhưng cả hai đều là người thông minh, tự biết giới hạn không đi quá đà, thậm chí còn có lợi. Thấy chuyện nơi này không cần mình hao phí tâm tư, Lưu Trường không ở lại lâu, lập tức rời đi, tới thẳng nước Trường Sa gặp Lục ca Lưu Hữu.
Trong số các huynh đệ của Lưu Trường, Lưu Hữu là người dễ bị bỏ quên nhất, tính cách của hắn nói ra giống Lưu Lương, ít nói, đồng thời có chút tự kỷ, không thích giao tiếp với người khác. Đương nhiên khi gặp Lưu Trường, hắn vẫn rất vui. Lưu Hữu cũng là người vóc dáng nhỏ nhất, từ nhỏ đã thế rồi, vừa gầy vừa bé, đứng trong đám đông tìm không ra. Hắn đứng trước mặt Lưu Trường càng nhỏ, đưa tay ra còn chẳng với tới vai Lưu Trường.
Theo lý mà nói, con nhà quý tộc vì không bị đói, thường rất cao lớn, nhưng Lưu Hữu thì luôn có cái vẻ suy dinh dưỡng.
Hai nhi tử của hắn còn cao hơn hắn, trưởng tử Lưu Toại, thứ tử Lưu Ích Cường.
Lưu Toại gầy gò giống a phụ của hắn, bộ dạng bệnh tật làm Lưu Trường nhìn mà lo.
Thứ tử Lưu Ích Cường thì khác, hắn rất cao lớn, mặt mày hồng hào, vạm vỡ khỏe khoắn, đang kích động nhìn Lưu Trường, cười toét cả miệng.
"Trọng phụ!"
"A phụ cháu luôn nhắc tới người, lần này đi Thân Độc sao không cho bọn cháu xuất binh? Cháu dâng thư mong vào quân đội của trọng phụ, nhưng họ nói chỉ tuyển lang trung, cháu nói mình có thể làm lang trung, bọn họ lại không đồng ý ... Đuổi cháu đi ..."
Lưu Ích Cường luôn mồm than vãn, Lưu Trường cười to.
Lưu Hữu nói nhỏ:" Thằng nhãi này rất muốn đi làm lang quan cho bệ hạ, nếu bệ hạ thấy nó được không bằng giữ lại đi ... Đứa bé này lòng dạ nhân hậu ..."
So với trưởng tử, Lưu Hữu hiển nhiên thích thứ tử hơn, thứ tử này khác a phụ, là người nhiệt tình, giỏi ăn nói, có sức hút, hơn nữa vô cùng quan tâm bách tính, thường cứu tế nhà nghèo khổ, từng hiệp trợ Quán Anh định chính sách ... Tông thất thế hệ mới không nhiều người có năng lực, tên này là một trong số đó.
Nghe Lưu Hữu nói, Lưu Trường tán thưởng nhìn đứa do tử này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com