Gió biển lồng lộng mang theo mùi muối mặn mòi thổi vào mặt mọi người.
Chu Thắng Chi lần này không thấy bực bội hay phiền muộn nữa, vì lần này không phải do hắn dẫn đường.
Lưu Trường đứng ở mũi thuyền nhìn về biển khơi bao la vô bờ đằng xa, dương dương đắc ý ngẩng cao đầu.
Vì hoàng đế đi cùng, sĩ khí toàn bộ lâu thuyền quân đều cực cao, bọn họ không dám lơ là, càng không dám than vãn, thể hiện mặt tốt nhất của mình cho hoàng đế. Hoàng đế vì họ khai thông tuyến hàng hải, nên ban thưởng quy mô lớn, tất cả sĩ tốt tham dự chuyến đi đều được ban tước vị, đợi họ về Đại Hán còn có đợt ban thưởng thứ hai gồm tiền tài tước vị.
Điều này làm bọn họ đầy tinh thần làm việc.
Đám Chu Thắng Chi rốt cuộc ăn được cái bánh vẽ lớn của hoàng đế.
Chu Thắng Chi đứng bên cạnh Lưu Trường, mặt viết đầy nghi hoặc.
"Bệ hạ, thần không hiểu, chuyện ở Thân Độc còn chưa kết thúc, vì sao lại vội về?"
Lưu Trường hùng hồn nói:" Trẫm là thiên tử Đại Hán, sao có thể ở ngoài dài ngày, nếu trong nước xảy ra loạn thì sao? Trẫm đã bình định đám tặc tử, tất nhiên là phải về."
Chu Thắng Chi do dự hỏi:" Có phải vì chuyện ở Thân Độc không dễ xử lý không?"
Khí thế của Lưu Trường yếu đi ba phần.
"Đúng thế, mỗi người có ý riêng, ai nói cũng có lý, trẫm muốn làm xong mọi việc ở Thân Độc mới về thì e An làm đại phụ rồi. Đành làm phiền thái úy, Phùng Kính và A Liệt thôi ..."
Chu Thắng Chi lắc đầu:" Bệ hạ, làm không được thì chạy mất, có phải là không hay lắm không?"
Giọng Lưu Trường cao lên:" Sao lại nói là chạy, mục đích của trẫm là bình định Thân Độc, để Thân Độc không dám có ý đối nghịch với Đại Hán nữa. Nay mục đích đã đạt, chuyện tiếp theo tất nhiên do quần thần nghĩ cách, nếu mọi chuyện đều cần trẫm làm, vậy cần họ làm gì? Chẳng thà cho về nuôi lợn hết cho rồi."
Chu Thắng Chi kêu hay, không có thái úy bên cạnh, bệ hạ đúng là cứng thật.
"Thắng Chi này, Thân Độc chỉ là bàn đạp thôi, nếu tiếp tục đi về phía tây còn nhiều nơi thú vị lắm." Lưu Trường lại dụ dỗ:
Chu Thắng Chi bất lực, hắn biết bệ hạ nói vậy chứ, làm gì có cơ hội cho mình từ chối:" Đi thăm dò cũng được, nhưng phải cho thần nghỉ một năm đã."
Lời của Chu Thắng Chi hơi đại nghịch bất đạo, dám mặc cả với hoàng đế, nếu là hoàng đế khác đã lớn chuyện rồi, nhưng Lưu Trường không bận tâm cái này.
Bọn họ cùng lớn lên với nhau, có cái gì mà không thể nói chứ?
Lưu Trường biết sự mệt mỏi và thống khổ của người tiên phong thăm dò, dù Chu Thắng Chi không nói, y cũng chuẩn bị cho Chu Thắng Chi nghỉ ngơi một năm mới xuất phát.
Được lời hứa của bệ hạ, tâm tình của Chu Thắng Chi tốt hơn không ít, giờ hắn có thể tận tình than vãn cuộc sống khổ ải trên biển rồi.
Có Lưu Trường, hành trình khô khan cũng trở nên thú vị, Lưu Trường là người cực kỳ khỏe nói, y thập chí có thể cùng một sĩ tốt thủy quân phụ trách bàn đạp nói chuyện nửa canh giờ, còn muốn làm thử công việc của hắn.
Ở trên thuyền nửa tháng, Lưu Trường gần như quen hết người trên thuyền, ai cũng biết, thậm chí còn rất thân thiết.
Đám sĩ tốt chưa bao giờ ngờ được một ngày mình lại quen biết hoàng đế, sau này trở về có thể bốc phét với người xung quanh rồi.
Khi bọn họ tiếp cận bờ biển Phù Nam, xa xa nhìn thấy khói bốc lên tận trời, mơ hồ nghe thấy tiếng chém giết.
Chu Thắng Chu biến sắc mặt, Lưu Trường tỏ ra rất bình tĩnh.
"Tứ ca ra tay nhanh quá."
"Nước Ngô đánh Phù Nam rồi sao ạ?"
Lưu Trường liếc hắn:" Chẳng lẽ Phù Nam chủ động tới đánh nước Ngô à? Đường đi của ngươi có hai phần ba vòng qua nước Phù Nam, tứ ca biết chuyện này, khẳng định không để lại nước Phù Nam nữa rồi."
Khi Lưu Trường vòng qua bán đảo Phù Nam, lên bờ ở đầu kia bán đảo, sớm đã có người đợi y.
Chuyện này không hề lạ, y không che giấu hành tung của mình.
Nhưng người tới lại làm Lưu Trường bất ngờ, không phải Ngô vương, mà là Nam Việt vương Triệu Đà.
Triệu Đà luôn coi Lưu Trường là ngoại tôn của mình, mặc dù Lưu Trường chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, hai người chắc chắn là đồng tộc, nhưng có phải là máu mủ không thì khó nói.
Nhiều năm không gặp, Triệu Đà tóc trắng bạc phơ, run run rẩy rẩy như đi thêm một bước nữa là ngã xuống nằm luôn đó không đứng lên nổi nữa ... Lưu Trường nhìn bộ dạng tiều tụy của ông ta, nhổ nước bọt xuống biển.
Lại có bộ dạng đó.
Hai mươi năm trước ông cũng bày ra bộ dạng đó rồi, lúc đó y cứ tưởng chia tay lần đó sẽ không còn gặp lại nữa, vậy mà giờ thế này đây.
Xa hơn nữa, còn nhớ khi Lưu Trường còn nhỏ xíu, đang chạy khắp nơi tháo rỡ hoàng cung thì triều đình có tin đồn, Triệu Đà tuổi đã cao, bệnh nặng, mạng không còn bao lâu nữa, không phải lo.
Đã bao năm trôi qua rồi, người năm xưa nói Triệu Đà đã già đều chết sạch, ông ta vẫn còn sống, không chỉ còn sống, ông ta vẫn trị quốc, lại còn tranh hùng với Ngô vương.
Lưu Trường thậm chí hoài nghi, năm xưa phương sĩ luyện đan cho Thủy hoàng đế, có phải tiên đan bị ông ta với lão sư ăn vụng rồi không?
À đúng rồi, còn con chó già Hạ Vô Thư nữa, khẳng định con chó già đó cũng ăn vụng.
Có khi ngày nào đó mình đi rồi, ba người này vẫn thế.
Ba cái lão bất tử này.
Triệu Thủy kích động đứng bên cạnh Triệu Đà, từ xa nhìn thấy Lưu Trường, hắn kích động vẫy tay, mặt đò bừng, vô cùng vui vẻ.
Khi Lưu Trường xuống thuyền, Triệu Thủy vượt qua lão gia tử, chân bước như bay, Triệu Đà thiếu chút nữa bị hắn xô ngã, hắn tới trước mặt Lưu Trường, ôm chặt.
"Cuối cùng ngươi đã tới …"
Triệu Thủy thực sự nhớ Lưu Trường, nắm chặt tay y, đang định cảm khái thì gáy ăn một gậy, hắn ôm đầu nhường đường.
Triệu Đà đùng đùng nổi giận nhìn nhi tử, chướng khi Nam Việt không lấy được mạng lão phu, thế mà thiếu chút nữa bị ngươi xô chết.
Tiếp đó Triệu Đà nhìn sang Lưu Trường, ánh mắt hiền hòa:" Bệ hạ."
"Khanh khỏe chứ?" Lưu Trường cung kính hỏi thăm:
Triệu Đà lo lắng nói:" Đa tạ bệ hạ nhớ tới, chỉ là thần tuổi cao sức yếu, mạng không còn bao lâu ..."
Miệng Lưu Trường giật giật, tới gần ông ta một chút, hạ thấp giọng xuống:" Trước mặt trẫm không cần như thế."
Triệu Đà cũng hạ thấp giọng, nhưng không còn vừa yếu vừa run như vừa rồi:" Thần có nỗi khổ, không thể không già ..."
Ông ta chưa kịp nói, Triệu Thủy đã nói ra bất mãn của mình:" Mệnh lệnh bệ hạ đưa ra bị nước Ngô áp lại rồi, hắn làm thế là mưu phản, hắn cố ý chậm vài ngày mới nói bọn thần có thể thảo phạt Phù Nam. Đợi quân đội Nam Việt chuẩn bị xong thì nước Ngô đã chiếm vương thành Phù Nam ... Bệ hạ, không nên để hắn quản lý phía nam, hắn ỷ thế khinh người ..."
Triệu Đà nheo mắt không nói gì.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com