Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 951 - Chương 952: Ai Nói Nữ Tử Không Xứng?

Chương 952: Ai nói nữ tử không xứng?

Nữ tử Đại Hán cũng có tước vị, nhưng thông qua a phụ hoặc lương nhân, hoặc hoàng đế trực tiếp ban thưởng, quần thể này cực ít.

Ý định của Lưu An khiến triều đường oanh động.

Quần thần cãi nhau có nên để nữ giới làm quan, có tước vị không, cuối cùng thảo luận biến thành, nữ giới có tư cách thi thái học không?

Đại đa số quần thần phản đối, trong tư duy của họ nữ giới là thứ phụ thuộc, trừ thê tử chính thức, còn lại có thể mua bán, trao tặng, dù thê tử cũng ít có tiếng nói trước mặt trượng phu.

Nước Tần trước kia, thái độ đối với nữ giới là bảo vệ nhưng không tôn trọng, không cho lương nhân đánh đập bọn họ, cho phép ly hôn, triều Hán cũng kế thừa chế độ của Tần, về mặt pháp luật ủng hộ ly hôn, chỉ là dư luận dân gian thì ... Bằng vào cái đó mà nói Tần Hán tôn trọng nữ giới thì không đúng, bọn họ không có tiếng nói, dù là nữ nhi của hoàng đế.

Vì sao nói Lưu gia luôn sinh nhi tử, là vì nữ nhi không được ghi chép, nên không thấy tên tuổi trên lịch sử mà thôi.

Những vị công chúa mà đời sau biết được đều là vì đã làm chuyện gì lớn, hoặc là gả cho ai mà để lại tên. Ví dụ nữ nhi của Hán Văn đế, nếu không vì gả cho Chu Thắng Chi mà có ghi chép thì thực sự chẳng ai biết ông ta còn có nữ nhi.

Tranh luận cứ tranh luận, Lưu An đã mở học phủ cho nữ giới rồi.

Vốn Lưu An cho rằng để nữ giới chủ động tiếp nhận giáo dục không dễ, sẽ phải tốn một phen công sức thuyết phục họ. Nhưng sự thực khác suy nghĩ của hắn, ngày đầu tiên mở học phủ, mấy nghìn nữ giới nghe tin mà tới, họ muốn học tri thức, hi vọng được làm quan. Tinh thần của họ khiến người ta phải kính nể.

Lưu An thấy mình vẫn xem thường họ.

Bọn họ còn đề xuất, hi vọng lớp vỡ lòng có thể để nữ hài tử nhập học, thậm chí hi vọng nữ tử tham dự khảo hạch triều đường.

Oanh tạc văn hóa tới từ Lưu An làm rúng động triều đường.

Tào Xu hiển nhiên cũng biết chuyện này, nàng lo lắng, song không nói gì cả, đứng ở bên chờ đợi, Lưu An vội lấy áo choàng của mình khoác lên người a mẫu.

"Sao rồi, sao rồi?" Cách rất xa đã nghe thấy giọng gấp gáp của Phàn Khanh:

Phàn Khanh, Ung Nga, Lưu Linh, ba nữ nhi của Tào a mẫu cùng tới hiện trường, họ vừa tới một cái là ríu ra ríu rít nói không ngừng làm bầu không khí thoáng cái thay đổi hẳn.

Lưu Tứ kéo ống tay áo Lưu An chỉ bọn họ:" Đại ca, huynh muốn dùng nữ nhân làm quan, đệ thấy được đấy, để họ làm ngự sử đi, khai triều một cái liền cho họ nghị luận, đảm bảo quần thần nghe mà váng đầu, nói gì cũng đồng ý."

Lưu Linh tai thính, nghe được lời trào phúng của Lưu Tứ, đanh đá quay sang:" Vậy còn chẳng bằng để bọn muội làm Hạ vương, dù sao làm Hạ vương cũng có cần hiểu gì đâu."

Lưu Tứ chẳng giận, còn cười xoa đầu nó.

Đúng lúc này nữ y sinh phụ trách đỡ đẻ kích động chạy ra:" Điện hạ! Điện hạ! Chúc mừng điện hạ.”

Vừa nghe thế mọi người thở phào.

Nữ y sinh nói tiếp: "Nam hài ... Là nam hài!"

Toàn thân Lưu An run rẩy, hắn cũng không nói được đây là tư vị gì, đờ đẫn đi vào trong điện, hoàn toàn chẳng để ý tới người khác. Mọi người cười vui vẻ, Lưu Tứ càng bế Lưu Linh lên xoay vòng tròn, lớn tiếng hoan hô.

Lưu An ôm lấy sinh mệnh nhỏ, kích động ngồi bên Đề Oanh.

Đứa bé nhăn nheo, Đề Oanh nhìn con lại nhìn Lưu An:" Sao có cảm giác càng giống a phụ."

Lưu An nhìn lại con, nãy không chú ý, nghe nàng nói thế mới nhận ra đúng là giống a phụ thật, gật gù:" Giống a phụ tốt lắm, đừng giống Tứ là được."

Đề Oanh có chút sợ hãi:" Sinh sản đúng là chuyện đáng sợ ... Điện hạ làm trước đó là đúng, đỡ đẻ cần phải coi trọng ... Thiếp thân sau khi tự mình trải qua càng có thêm nhiều ý tưởng."

Lưu An cười suốt, có thê tử y thuật cao đúng là tốt.

Đề Oanh đang nói, đột nhiên nhìn chằm chằm Lưu An:" Sắc mặt điện hạ sao thế ... Nào, kéo vạt áo cho thiếp xem ... Thiếp nói rồi, chàng không được uống rượu, thân thể chàng đặc thù, uống rượu dễ bị mẩn ... Còn nữa, phả hơi thiếp xem ..."

Lưu An mím môi, có thê tử hiểu y thuật cũng có chỗ không hay.

Chấn động văn hóa do Lưu An gây ra khuếch tán tới từng lĩnh vực, nhất là ở thái học, gây ra phản ứng rất lớn.

Trên đài thảo luận của thái học, hai học tử dựa theo suy nghĩ của mình đề xuất quan điểm.

"Nếu cho nữ nhân tước vị, vậy con sẽ kế thừa tước vị của ai?"

"Cha mẹ đều có tước vị, không phải loạn à?"

"Đất đai phải làm thế nào?"

"Nếu nữ nhân đều đi làm quan thì ai quản lý gia đình? Từ xưa nam chủ ngoại nữ chủ nội ... Làm như thế khiến nội ngoại bất an, âm dương điên đảo, không phải cách trị quốc."

"Huống hồ nữ tử ngu xuẩn, tầm nhìn hạn hẹp, gặp nguy thì loạn, gặp an thì xa hoa, chưa từng nghe thấy nữ nhân có tướng hiền minh …"

Đối diện với học tử kia chính là người cao lớn, lực lưỡng, trông rất đáng sợ, thực ra rất hiền hòa, chính là Lưu Bột.

Lưu Bột bình tĩnh nói:" Những năm qua lãnh địa Đại Hán đã rất rộng lớn, các ngành nghề xuất hiện thiếu hụt nhân thủ, để nữ nhân tham dự các ngành nghề là cần thiết, để gia tăng nhân lực ... Người có thể làm việc nhiều lên, Đại Hán mới có thể hưng thịnh. Mà trong một nhà, cả hai người đều có thể kiếm tiền, chẳng phải gia đình càng giàu có à? Quốc gia hưng thịnh, bách tính giàu có, sao không thích hợp?"

"Về việc quản lý gia đình, chúng ta đâu ép nữ nhân đều đi làm quan, chỉ không phản đối thôi, bọn họ quản lý gia đình ra sao phải đi hỏi ý kiến ngươi à?"

"Còn về việc ngươi nói nữ tử ngu xuẩn ... Xin hỏi a mẫu ngươi thế nào?"

Học tử đối diện biến sắc, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, nói xấu a mẫu mình là chôn vùi sinh mệnh chính trị, khả năng chôn vùi luôn cả sinh mệnh vật lý.

Triều nghị lần nữa bắt đầu, quần thần nối nhau đi vào.

Đại Hán gần đây không yên bình, vì vấn đề nữ giới, quần thành tranh cãi rất kịch liệt. Đám quyền quý đều mang thái độ phản đối, điện hạ trước đó muốn bọn chân bùn đảm nhận quan chức như chúng ta, phân chia lợi ích của chúng ta đã đành. Giờ còn muốn nữ nhân cưỡi lên đầu chúng ta, lại thêm một kẻ phân chia lợi ích, thế sao được? Bọn họ quyết định rồi, bất kể lần này điện hạ dùng biện pháp gì, bọn họ cũng phản đối, chết cũng phản đối.

Nhưng triều nghị lần này khác.

Một lão phụ nhân chống long đầu quải trượng chậm rãi đi vào Hậu Đức Điện, quần thần kinh khiếp đứng dậy.

Lão phụ nhân đi tới thượng vị, miệng nói.

"Ta nghe người ta nói, các ngươi cho rằng nữ nhân không hiểu trị quốc, không xứng làm quan, không xứng có tước vị?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment