Khi đám quý tộc đương địa mặt đầy nịnh bợ dâng vô vàn lễ vật sa hoa lên, biểu thị trung thành với Lưu Trường,
Y vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Thân Độc.
Suy nghĩ của Chu Á Phu rất đơn giản, hắn thấy chẳng cần cai trị Thân Độc.
Cứ để Thân Độc duy trì chế độ vốn có, phái người thu thuế là được, chẳng cần bỏ chút chi phí thống trị nào hết. Đấy là lối suy nghĩ chính trong triều.
Lưu Trường còn hỏi suy nghĩ những người khác, Lư Tha Chi thấy nên lập quận ở đây, trực tiếp do Đại Hán quản hạt ... Chuyện này quá khó, Đại Hán còn chẳng khống chế thực tế Tây Vực hay các nước chư hầu, nói gì nơi xa thế này?
Về phần Hạ Hầu Tào, Lưu Trường không hỏi hắn.
Hàn Tín rất nhanh tới nơi, theo ông ta là Chu Bột và Chu Thắng Chi.
Ông ta tức giận không phải vì Lưu Trường đi đánh An Tức, mà là không đợi mệnh lệnh của ông ta, làm mọi tính toán của ông ta chệch quỹ đạo, khiến ông ta vất vả lo liệu hậu cần. Thái uy vốn là người việc gì tính toán kỹ càng từ trước, nhờ thế ông ta luôn thong dong, tưởng tượng nửa đêm đang ngủ say nhận tin, hoàng đế bệ hạ khai chiến với nước khác rồi, cảm tưởng sẽ thế nào?
Là một hoàng đế, không ngờ lại không nghe mệnh lệnh đại thần?? Còn ra thể thống gì? Hoàng đế muốn mưu phản à?
May mà trước mặt người ngoài Hàn Tín dữ thể diện cho hoàng đế, không đánh y, đợi đám quý tộc đi rồi, chỉ còn người mình liền thấp giọng mắng chửi.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhưng Hàn Tin ngồi bên cạnh còn khí thế hơn.
A Liệt kinh hoàng nhìn cảnh này, hỏi nhỏ:" Đó là phụ thân của hoàng đế à?"
Hạ Hầu Táo thiếu chút nữa cười phun nước bọt, Lư Tha Chi đá một phát ngăn hắn nói linh tinh.
"Sư phụ, trẫm vừa tới nơi này liền có đại tế ti đương địa đến tìm, giảng giải cho trẫm ý nghĩa của Bà La Môn, nói chúng ta do Phạm Thiên sáng tạo ra đầu tiên, cao quý hơn bất kỳ ai ... Mục đích của họ là muốn chúng ta lấy giáo nghĩa của họ cai trị Thân Độc." Lưu Trường nghiêm túc nói:
Hàn Tín tò mò hỏi:" Ngươi trả lời thế nào?"
Lưu Trường chỉ đằng xa.
Hàn Tín quay đầu đi, trên xà nhà treo bốn người, miệng bị bịt kín, đang giãy giụa liên hồi.
Ngoài Hậu Đức Điện, Lưu An nhíu chặt mày.
Tuyết dày bao phủ toàn bộ thành Trường An, đây không phải là chuyện xấu, người của Nông gia nói đây là tuyết lành, tức là một năm được mùa.
Không những thế quan viên xem thiên tượng nói, so với mọi năm các nơi nhiệt độ giảm rõ ràng, tai họa do tuyết gây ra giảm thiểu, nơi khí hậu ác liệt như Yên, Hạ, tình huống dần tốt hơn.
Điều này làm Lưu An mừng lắm, có mấy đại thần tranh thủ dâng thư nói, do điện hạ trị quốc đúng đắn, nên trời ban hồng phúc, nên bắt đầu tế tự.
Lưu An thấy bọn họ nói có lý lắm, chuyên môn thưởng họ tới đình úy, bẩm báo chuyện này với Tuyên Mạc Như.
Lưu An bực bội là, mình chấp chính lâu như vậy rồi, đám người này vẫn coi mình như trẻ con, nói cái gì mà mình trị quốc, trời ban hồng phúc, a phụ sẽ không vui, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là người của a phụ sẽ không vui.
Lưu Trường rời Trường An, Lưu An liền trưởng thành hơn hẳn.
Hắn khác với Lưu Trường, Lưu Trường chỉ thích khơi chuyện ra, sau đó để quần thần bận rộn, Lưu An thì thích tự mình làm mọi thứ, nên hắn bận từ sáng tới tối, cơ bản không có thời gian rảnh đi săn. May là hắn không thích đi săn, thi thoảng bỏ thời gian ra đọc sách, viết cái gì đó, thế là hắn thấy đủ rồi.
Tuy làm vậy rất mệt mỏi, nhưng Lưu An còn trẻ, tinh lực dưa thừa, thêm vào trình độ văn hóa của hắn rất cao, đích thân đọc tấu chương không có vấn đề gì, nên tới nay, mọi chuyện đều thuận lợi.
Lưu An đã kiến lập đủ uy vọng, quần thần không dám khinh thường hắn nữa, hắn ngày càng giống quân vương, thủ đoạn ngày một sâu cay, khi hắn nghiêm mặt, cả đám kiêu binh mãnh tướng của Lưu Trường cũng không quá càn rỡ.
Lưu An đứng ngoài Hậu Đức Điện, nhìn tuyết bay đầy trời, lòng rất lo.
Hạ Vô Thư đứng ở bên, mặc áo rất dày, vẫn run bần bật.
Bên kia là một thiếu niên anh vũ dần trưởng thành, ánh mắt dữ dội, mặt hơi nhọn, làm hắn có chút lạnh lùng khó tả, nghiêng đầu nhìn Hạ Vô Thư, sau đó lên tiếng.
"Con chó già."
"Tên Y giả đó do ngươi tiến cử, nếu đại tẩu và do tử của ta có vấn đề gì , ta nấu ngươi."
Hạ Vô Thư mặt đầy đau khổ, sớm biết thế mình không nên về Trường An, phiên bản lớn đi rồi, không ngờ lại có phiên bản nhỏ.
Trong thời gian Lưu Trường đi, Đề Oanh có thai, đồng thời sắp lâm bồn. Để đảm bảo, Lưu An lệnh ông ta tiến cử mấy người đỡ đè có tiếng .... Hạ vương Lưu Tứ đang du ngoạn Trường An biết chuyện gấp rút trở về, hơn nữa không quên đe dọa Hạ Vô Thư.
Lưu An không vui:" Tứ, không được vô lễ với Hạ công. Ông ấy mấy năm qua vất vả công cao, đâu phải một tiểu bối như đệ có thể sỉ nhục, xin lỗi nhận sai đi."
Sau khi Lưu Trường xuất chinh, Lưu An kỳ thực đảm nhận vai trò tương tự phụ thân, hắn không trị được thiên hạ, vẫn trị được gia đình. Lưu Tứ mấy năm qua bị đánh không biết bao lần, dù sao cũng có tiến bộ, nay bốn lần đánh một lần, không còn ba ngày đánh một lần như trước.
Lưu Tứ miễn cưỡng làu bàu:" Hạ công, thứ cho ta vô lễ ..."
"Lão thần không dám .... Đại vương tính tình thẳng thắn, có phong thái của Cao hoàng đế!"
Nghe ông ta khen, Lưu Tứ cười đắc ý.
Lưu An lại thấy quai quái, sao ta có cảm giác ông đang lén bôi nhọ gia phong của nhà ta.
Đúng lúc này đằng xa xuất hiện mấy người.
"Thế nào rồi? Thế nào rồi?" Giọng Tào Xu rất gấp:
Lưu An vội đi lên:" A mẫu, bên ngoài gió to, người cần gì ra ngoài? Không phải lo đâu ạ ..."
Tào Xu mắng té tát:" Giờ ngươi lớn rồi, chuyện như thế mà cũng dám giấu ta à?"
Lưu Lương đỡ Tào Xu, nhìn tướng mạo thì y hệt Lưu Tứ, chiều cao tương đương, nhưng một cô ngạo lạnh lùng, một thì hiền hòa tươi sáng.
Lưu Tứ mắng đệ đệ mà thực ra hắn mới là đệ đệ: "Bảo ngươi trông a mẫu, chút chuyện này mà không làm được."
Lưu Lương giải thích: "A mẫu hỏi Thành Dương vương, làm sao ta ngăn được?"
"Ngươi không biết bịt miệng Thành Dương vương à?"
"Câm mồm!" Lưu An mắng một câu, nhìn sang Tào Xu:" A mẫu, con chỉ không muốn người quá lo thôi, không có chuyện gì cả, a mẫu có thể hỏi Hạ công ... Hơn nữa bản thân y thuật của Đề Oanh cũng rất cao, nói không chừng lúc này còn đang dạy những Y giả kia cách đỡ đẻ ..."
Lưu An không nói dối, vì Lưu Trường ở phương diện nông thương đã làm tới cực điểm, nên Lưu An thông qua văn hóa giành phần thắng,
Trừ tuyên truyền ý thức quốc gia, cũng cách tân không ít ở lĩnh vực y học, trong đó hạng mục đỡ đẻ là được hắn quan tâm nhất, cũng gây vô số tranh luận.
Lưu An chú ý tới tỉ lệ khó sinh ở địa phương rất cao, a phụ phổ biến y quán cũng không cải thiện, thứ nhất y quán không thể chủ động tới nhà, mà sinh con là bất ngờ, không thể để phụ nhân đi tới y quan, cũng không kịp mời y giả, đành nhờ láng giềng có kinh nghiệm.
Hai nữa y giả toàn là nam, nam làm chuyện này không tiện.
Lưu An thiết lập trường học chuyên môn dạy y sinh nữ, còn cho họ quan chức và tước vị.
Đây hiển nhiên là chuyện cực kỳ hoang đường.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com