"Tướng quân! Bệ hạ đã tới biên cảnh nước Ba Đặc, đã khai chiến!"
"Tướng quân! Bệ hạ đã thu phục Ba Đặc vương, đang xuất phát tới đô thành của chúng!"
"Tướng quân! Bệ hạ đã khai chiến với An Tức."
"Tướng quân! Bệ hạ đã chiến thắng An Tức, đang truy sát bại binh của chúng."
Chu Á Phu ngồi trong thành Hoa Thị nghe thám báo báo tin, chẳng có cảm xúc gì cả, hắn trơ lỳ rồi.
Hắn sớm nghĩ tới mà, trước kia ở Trường An cần bốn năm người canh chứng bệ hạ ngày đêm mới ngăn được bệ hạ làm mấy chuyện hoang đường, đó còn có Tào hoàng hậu và Lữ hậu đem ra dọa đây. Giờ bệ hạ ở ngoài thì làm gì ai giữ nổi nữa ... Mình vừa đón huynh trưởng về, bệ hạ đã đánh tới An Tức, dù lát nữa thám báo về nói, bệ hạ khai chiến với La Mã, hắn cũng không bất ngờ ... hai tên Lư Tha Chi và Hạ Hầu Táo hiển nhiên không thể cản được bệ hạ.
Chu Thắng Chi thì nghe mà đờ đẫn, hắn còn chưa hiểu gì cả:" An Tức à? Vì sao bệ hạ lại đánh An Tức?"
Chu Á Phu nheo mắt suy nghĩ, hắn luôn tích cực tìm hiểu chuyện triều chính, suy đoán được:" Bệ hạ đại khái muốn tiến hành khống chế Thân Độc trên thực tế, sợ An Tức quấy nhiễu nên cảnh cáo, nước Ba Đặc tạm thời sẽ thành lá chắn của Đại Hán."
Chu Thắng Chi phức tạp nhìn Chu Á Phu, hắn hoàn toàn không hiểu đệ đệ đang nói gì, có phải mình ở ngoài biển lâu quá rồi không: "Trước khi bệ hạ về, chúng ta có thể tiến hành khống chế thực tế các nơi ở Thân Độc, trước tiên là các thành bang ven biển … Đường biển đã thuận lợi rồi, vậy khống chế chúng sẽ dễ hơn."
"Huynh trưởng, giờ huynh tiến về phía bắc, thái úy đang tọa trấn ở đó, đem tin tức liên quan tới đường biển báo cho thái úy. Để thái úy chuẩn bị can dự khống chế các nước Thân Độc ... Chuyện này cần thái úy đích thân ra mặt, nếu không triều đường sẽ không đồng ý." Chu Á Phu kiến nghị:
Chu Thắng Chi đứng dậy:" Được."
Nay quân xuất chinh chia làm bốn đường, nước Tây Đình thành nơi tích trữ, phụ trách là Trương Bất Nghi và Hạ Hầu Anh. Bốn tỉnh phía bắc Khổng Tước là điểm chỉ huy trung tâm, người phụ trách là Hàn Tín, Chu Bột, Sài Vũ. Thành Hoa Thị là điểm thu thập tình báo, người phụ trách là Chu Á Phu. Lưu Trường là điểm tác chiến độc lập. Bốn điểm này phối hợp chặt chẽ, đó mới là chỗ dựa để Lưu Trường chém giết bốn phương, thiều bất kỳ nơi nào cũng không thể thuận lợi như thế.
Cùng lúc ấy trong đô thành nước Ba Đặc, quốc vương Đức Mễ đang tổ chức một yến tiệc long trọng, chúc mừng thắng lợi.
Lưu Trường ngồi ở vương tọa, chẳng ai thấy không ổn.
Các đại thần của y ngồi bên phải, quốc vương ngồi bên trai, hai người cười nói chuyện trò.
"Bệ hạ thật khí phách! Khi ngài một tay xách tên tù binh lên, hắn sợ vỡ mật ... Khi ngài bảo hắn về nói với An Tức vương, không cần vội tới phương đông, bệ hạ sẽ tới tìm, hắn sợ tới không thở nổi."
Hạ Hầu Táo hồ nghi hỏi:" Hắn không thở nổi không phải vì bệ hạ bóp cổ hắn à?"
Lư Tha Chi cười khổ nói nhỏ:" Uống rượu của ngươi đi."
Hạ Hầu Táo không vui than vãn:" Bệ hạ thay đổi rồi, trước kia bắt được tù binh đều cho ta lấy quân công, giờ bệ hạ không ngờ thả cho tù binh đi."
A Liệt Đa Cổ nói:" Đó là mưu của bệ hạ, thả đám người An Tức đó, chúng trở về sẽ mang theo thanh danh của bệ hạ, có tác dụng trấn nhiếp. Nếu An Tức vương không ngốc, sẽ không tùy tiện tới bên này ... Tinh nhuệ của An Tức vương vốn chỉ hơn 10 vạn, một trận tổn hai ba thành."
Hạ Hầu Tào bĩu môi:" Nếu là ta sẽ cắt tai đám người An Tức đó, sức trấn nhiếp càng mạnh."
A Liệt Đa Cổ lắc đầu:" Bệ hạ nói, An Tức vương là người cứng rắn, nếu sỉ nhục hắn, hắn sẽ triệu tập toàn bộ quân đội đánh tới đây. Chúng ta chỉ có hơn một vạn, lại là kỵ binh, không thể triển khai ... Sức chiến đấu của người An Tức không kém đâu."
Hạ Hầu Táo tức giận:" Ngươi rảnh sao không đi học tiếng Trung Nguyên, cái khẩu âm nước Tề của ngươi còn chuẩn hơn cả Tào tướng năm xưa."
Ba người liên tục tán gẫu.
Còn Lưu Trường uống rượu với Đức Mễ, giờ trong lòng Đức Mễ không miễn cưỡng như ban đầu, người An Tức thất bại làm hắn càng tin lựa chọn của mình là chính xác.
"Xin bệ hạ cứ yên tâm, thần sẽ xây dựng công sự phòng ngự dọc đường, chỉ cần thần còn sống, người An Tức đừng mong tiến thêm một bước, thần sẽ ngăn chúng ngoài thành bảo."
"Ha ha ha, trẫm ủy phái ngươi làm tổng đốc Ba Đặc cũng là tín nhiệm ngươi, trẫm tin ngươi ngăn cản được chúng, nếu không ngăn được, trẫm nấu ngươi." Lưu Trường lớn tiếng nói:
Đức Mễ lại không sợ, theo Lưu Trường thời gian dài, hắn biết tính cách vị này, dúng là rất tàn bạo, thích đánh người, vô lý, ngang ngược. Nhưng tiếp xúc với y rất thoải mái, y coi người dưới như bằng hữu, còn tặng quà cho con của hắn. Đó là vị quân vương đáng đi theo, dù sao cũng xứng đáng hơn An Tức vương.
"Chuyện ở đây giao cho ngươi đấy, ta phải về đây, còn nhiều việc ở Thân Độc, ngươi chú ý động tĩnh ở An Tức." Nơi này quá xa, Lưu Trường không có kế hoạch gì ở đây, có trận thắng này tin rằng đủ đảm bảo Ba Đặc sẽ nghe lời thời gian dài, hơn nữa chỉ cần khống chế hiệu quả Thân Độc, không lo Ba Đặc xảy ra vấn đề:
Lưu Trường suất lĩnh đại quân rầm rộ quay về, quân phí và lương thực xuất chinh đều do người Thân Độc bỏ. Điều này làm Lưu Trường tìm ra con đường mới, mỗi lần xuất chinh hao phí bao nhiêu lương thực như thế, vì sao không đóng quân ở Thân Độc luôn, để Thân Độc phụ trách quân phí, sau đó tiến hành luân phiên không phải tốt à? Đường biện thông rồi sẽ rút ngắn khoảng cách hai nước.
Trên đường về, Lưu Trường luôn nghĩ cách cai trị Thân Độc.
Đội ngũ của Lưu Trường toàn là kỵ binh tinh nhuệ, mỗi người đều mang hai ba con ngựa, tốc độ hành quân rất nhanh, khi bọn họ về tới thành Hoa Thị, hơn vạn người ra nghênh tiếp.
Những người này đều là quân vương, quý tộc các nơi, lúc này ánh mắt họ cuồng nhiệt nhìn bóng dáng to lớn phía xa. Bọn họ tựa hồ tiếp nhận vận mệnh của mình, tâm tình phản kháng không mạnh.
Đám quý tộc nồng nhiệt nhìn hoàng đế khải hoàn, nhìn người khổng lồ cưỡi trên con ngựa trắng như thần linh, coi y là người mình, coi y là họ tộc cao cấp mới.
Chỉ là tên A Liệt bên cạnh hoàng đế thật chướng mắt.
Có điều không sao, chỉ cần không ảnh hưởng tới mình là được rồi.
Lưu Trường nhìn chằm chằm bọn họ, y đột nhiên nghĩ, nếu như mình trực tiếp ra lệnh cho kỵ sĩ giết sạch người ở đây, không phải Thân Độc có thể cai trị rồi sao?
Đương nhiên, đó chỉ là một trong vô vàn suy nghĩ hoang đường hay hiện ra trong đầu của Trường lão gia thôi, chúng ta không cần quá để ý.
Chu A Phu dẫn Lưu Trường vào trong thành:" Thái úy vô cùng phẫn nộ, ông ấy không tán đồng ra tay với An Tức. Huynh trưởng thần thiếu chút nữa bị phạt, may mà thần nghĩ tới điểm này, không tự đi đưa thư."
Lưu Trường nhếch môi:" Ngươi đắc ý nhỉ."
"Bệ hạ vội quá, đáng lẽ nên báo với thái úy một tiếng."
"Kệ ông ấy, dù sao trẫm cũng thắng rồi."
"Thái úy đang trên đường, đoán chừng mười ngày nữa sẽ tới."
"Sao ông ấy vội thế?"
Chu Á Phu nhìn y, sao ngài không cười nữa đi:" Thái úy lo Đại Hán lún vào cuộc chiến với An Tức, riêng lần xuất chinh này đã làm quốc khố khó duy trì rồi, nếu giằng co lâu với An Tức, sợ xảy ra vấn đề lớn."