Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 948 - Chương 949: Ta Đến, Ta Thấy, Ta Chinh Phục. (1)

Chương 949: Ta đến, ta thấy, ta chinh phục. (1)

Lưu Trường nheo mắt quan sát chiến dịch, quân đội Đại Hán không hề tham chiến, chỉ một mực theo sau Đức Mễ Đặc Tư, dù hắn có hối hận cũng không thể thay đổi cục diện nữa.

"Đức Mễ, ngươi không thấy có chút không ổn à?"

Phiên dịch vội vàng làm việc.

"Bệ hạ có gì không ổn?"

"Trẫm xem quân doanh của chúng, từ thứ để lại nhìn ra, quân đội của chúng chừng 3000 người, bị ngươi giết chỉ vài trăm, số còn lại đâu rồi?"

"Chắc là chạy rồi."

"Không, trẫm nhìn rất rõ, chúng chỉ thủ thành một đợt rồi rút rất có trận tự, chúng cố tình bại, nhưng sao chúng lại làm thế?"

Đức Mễ bất lực nhìn hoàng đế, cố ý bại? Nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chiến thuật cố ý thua người khác?

Nhưng hắn không dám nói thẳng, vị hoàng đế này rất nóng tính, một tướng quân của hắn vì khác biệt chiến thuật với hoàng đế nên cãi nhau, thiếu chút nữa bị hoàng đế đánh chết.

Lưu Trường tiếp tục nói:" Bọn chúng đang cố ý dụ ngươi dùng hết tốc độ tiến lên, khả năng sẽ có mai phục, nếu không mai phục ở dọc đường thì ở vương thành."

"Nhưng thế thì vô lý quá, ngươi nói chúng là kẻ lưu vong từ Tắc Lưu Cổ, chỉ có vài nghìn ngươi, vậy bằng cái gì mà dám mưu phản? Chẳng lẽ còn có viện quân? Nhưng kẻ lưu vong ở đâu ra?"

Đức Mễ cười nói:" Bệ hạ, chiến tranh ở đây khác với phương đông, ngài quá cẩn thận rồi ... Ta rất hiểu đám phản quân này, chúng đều là những kẻ hèn nhát, chắc chắn vì thấy thực lực quân đội của ta nên sợ hãi rút lui. Chúng sở dĩ dám làm phản là vì cho rằng ta sẽ thua ngài."

Lưu Trường không nghe những lời phế thải của hắn:" Nếu chúng ngu xuẩn như ngươi nói đã không thể làm phản chỉ sau mấy ngày, thậm chí xúi được một nửa lãnh địa của ngươi phản theo. Chúng đã có mưu tính từ trước, cờ cũng đã chuẩn bị xong ... Nhưng người Tắc Lưu Cổ đã bị diệt vong .... Ngươi nói xem, liệu chúng có phải do An Tức gài vào đoạt lãnh địa của ngươi không?"

Đức Mễ vân lắc đầu:" Sao có khả năng, quan hệ giữa ta và họ rất tốt, họ còn giúp ta đối phó với Tắc Lưu Cổ ..."

Miệng hắn thì phủ định, nhưng càng nghi, hoài nghi của hắn càng lớn, mặt mày nhợt nhạt ... Nếu cuộc phản loạn này do An Tức bố trí, vậy gần đây hẳn phải có quân đội của bọn chúng đợi mình.

Chiến tích của người An Tức gần đây đủ khiến bất kỳ ai bất an, bòn chúng đánh đâu thắng đó gần như không có đối thủ, quân vương của chúng càng là minh quân, trong tay hơn mười vạn tinh nhuệ.

Đức Mễ sực tỉnh nhìn Lưu Trường:" Bệ ... Bệ hạ ... Ngài thực sự cho rằng chúng có viện quân à?"

"Ha ha, đừng sợ, chỉ là suy đoán thôi ... Tên quốc vương đó gọi là gì nhỉ ... À Mễ Đặc, hắn là người có bản lĩnh, người như thế không giới hạn ở phạm vi nhỏ. Hắn chắc chắn đem ánh mắt đặt vào xung quanh. Hơn nữa chế độ của bọn chúng không thể ngừng chiến tranh, chúng thông qua chiến tranh lập quốc, thông qua chiến tranh hưng thịnh, quốc gia như thế phía bọn ta từng có rồi ..." Lưu Trường cười ha hả:

Đức Mễ ngạc nhiên:" Bệ hạ không lo chút nào sao?"

"Lo à?" Lưu Trường tựa hồ nghe thấy chuyện nực cười nhất:" Người lo lắng phải là hắn, hắn là người lợi hai, đáng tiếc, hắn sinh nhầm thời, gặp phải trẫm ... Ngươi không cần sợ, cứ thoải mái mà đánh."

Nghe lời Lưu Trường, không biết vì sao, tâm tình Đức Mễ bình tĩnh lại không ít.

Vị hoàng đế này tuy nóng tính, ngang ngược, tàn bạo, tự đại, nhưng y có sức cảm nhiễm lớn, luôn làm người theo y tràn trề lòng tin.

Đức Mễ không lo nữa, tiếp tục tấn công.

Hết thảy đều phát triển theo hướng Âu Khắc Lạp Đế Tư nghĩ, Đức Mễ Đặc Lý không ngừng thu phục các thành trì, dùng tốc độ nhanh nhất tới dưới vương thành.

Nhìn quân đội quốc vương sức cùng lực kiệt, Âu Khắc Lạp Đế Tư đứng trên thành bảo cười đắc ý.

Đức Mễ Đặc Lý phẫn nộ ngẩng đầu chửi mắng lên thành:" Tên phản bội đáng xấu hổ, khi ngươi gặp nạn, ta đã tiếp nhận ngươi, cho ngươi lãnh địa, vì sao ngươi phản bội ta?"

Âu Khắc Lạp Đế Tư khinh bỉ nhìn hắn, tới lúc này còn hỏi câu nực cười đó, phất tay chỉ huy, người của chúng nhanh chóng bắn tên.

Tên thiếu chút nữa trúng Đức Mễ Đặc Lý, làm hắn nổi điên, lập tức phát động công thành.

Chiến tranh bắt đầu, các loại vũ khí công thành áp sát, tên bay kín trời ... Đúng lúc này đội quân chờ đợi đã lâu xuất hiện.

Đó là đội quân trầm mặc.

Không biết chúng có bao người, nhìn về phương xe, đâu cũng thấy có người của chúng, bộ binh kết trận, lượng lớn kỵ binh theo bên chiến xa, thậm chí có cả voi chiến mà Thân Độc mới có, bao vây quân đội của Đức mễ.

Đức Mễ nhìn cảnh đó run lên ... Đúng là người An Tức, bệ hạ nói không sai.

Âu Khắc Lạp Đế Tư ngửa đầu lên trời cười điên cuống.

Giây phút người An Tức phát động công kích, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Chỉ trong chớp mắt, ở phía bắc xuất hiện một đội kỵ binh, húc thẳng vào người An Tức.

Lưu Trường múa mã sóc, đánh bay sĩ tốt trước mắt, vũ khí trong tay y như máy xay thịt xé nát trận hình địch, các kỵ sĩ sau y trực tiếp đâm vào người địch. Người An Tức bị chiến mã xô cho máu thịt bầy nhầy, nhưng bọn họ không hỗn loạn như người Thân Độc, bắt đầu biến trận, bỏ qua quân của Đức Mễ, nghênh chiến đội quân này.

Quả nhiên riêng chất lượng quân sĩ vượt qua Thân Độc hoặc khu vực khác.

Mũi đột kích của Lưu Trường gặp phải kháng cự ngoan cường, dù không ai ngăn được y, nhưng kỵ binh xung phong trong rừng trường mâu trở nên khó khăn.

Lưu Trường dứt khoát hạ lệnh các kỵ sĩ đổi hướng tấn công, chia ra nhiều đường, khiến đối phương không thể đơn thuần dùng trường mâu ngăn địch một bên.

Lưu Trường liên tục chém ba tướng quân đang chỉ huy, đám người này trước mặt Lưu Trường không có chút khả năng kháng cự nào, thậm chí chẳng thể để lại vết thường trên người y.

Các kỵ sĩ tả xung hữu đột, càng chia càng nhiều, lấy mấy trăm người làm một đội, khiến chỉ huy của đối phương hoàn toàn hỗn loạn, các quân không thể phối hợp với nhau. Chiến trường bị xé lẻ thành từng mảnh, người An Tức phản kích rất dũng mãnh, dưới tình huống này, chiến xa và kỵ binh chúng mất đi tác dụng, không thể triển khai xung phong trong đám đông. Khi Lưu Trường lần nữa chém đầu một tướng quân, chém gãy cờ, người An Tức bắt đầu rút lui rất trật tự, không phải là bại trận.

"Còn muốn rút lui an toàn à?" Lưu Trường nổi giận, lần nữa phất cờ đổi chiến thuật:

Các kỵ sĩ bắt đầu cố tình xua đuổi bộ binh bỏ chạy về phía sau, liên tục xung kích khiến này một nhiều sĩ tốt đổi phương hướng, nhân số sụt giảm, ý chí chiến đấu của chúng không ngừng yếu đi.

Âu Khắc Lạp Đế Tư ở trên tường thành há hốc mồm nhìn màn nàn.

Kỵ binh ở đâu ra thế?

Chuyện này là sao, tên quốc vương ngu ngốc đó tìm đâu ra viện binh? Quân đội nào lại cường hãn như thế? Đánh cho quân An Tức chật vật.

Cùng lúc ấy Đức Mễ Đặc Lý toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt hắn.

"Với danh nghĩa anh hùng Bối Tác Tư, ta muốn băm nát tên phản đồ ngươi nuôi chó."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment