Vương quốc Ba Khắc Đặc Lý Á chiếm lĩnh không ít đất đai của nước Khổng Tước, bọn họ xây dựng ở đây tới mấy bảo lũy, tạo thành một hệ thống phòng ngự kiên cố. Không biết bao nhiêu người Thân Độc phải bỏ mạng dưới hệ thống thành trì san sát này, cũng là nguồn cơn mối hận trăm năm giữa hai quốc gia.
Đức Mễ Đặc Lý 2 đứng trên chiến xa, xung quanh có hai vạn quân đội.
Nhân số bọn họ tuy ít nhưng trang bị rất tốt, nhất là những trường mâu thủ, thể hình cao lớn, tay cầm trường mâu, tay cầm đại thuẫn, bày trận bên quốc vương, trường mâu như rừng, tựa hồ muốn đâm thủng trời.
Đứng trong đội quân này, tự tin của Đức Mễ Đặc Lý khôi phục không ít.
Mặt đất khẽ rung chuyển, tiếng vó ngựa vang dội từ xa truyền tới.
Đắc Mễ Đặc Lý hít sâu một hơi nhìn về phương xa, hắn không phải là người dũng cảm, nhưng tới giờ hết cách rồi, hắn không muốn đầu hàng như đám người Thân Độc, hắn thà chết vinh quang trên chiến trường.
Kẻ địch đằng xa dần lộ bộ mặt thật.
Kỵ binh.
Kỵ binh nhiều vô số kể.
Bọn chúng từ đường chân trời tràn ra, chiếm cứ tất cả nơi nào người ta có thể nhìn thấy, đang dần tiến về phía mình, trong đội ngũ đen nghìn nghịt ấy, một kẻ khổng lồ cưỡi ngựa trắng cầm đầu đám kỵ binh đó, ngay cả ngựa của y cũng mặc giáp.
Đó là kẻ được người Thân Độc xưng tụng là thần, là người khiến đám man rợ Hung Nô vừa nghe tên đã bỏ chạy, Đức Mễ Đặc Lý nghiến chặt răng, giơ trường mâu lên, lòng bi tráng, hôm nay tên ta sẽ ghi lại trong sử sách là vị quân vương thà chết chứ không khuất phục dưới lưỡi giáo của địch.
Đúng lúc này thị tòng ở phía sau chạy tới.
"Quốc vương, xảy ra chuyện rồi, Âu Khắc Lạp Đế Đức Tư thừa lúc ngài rời thủ đô đã tập kích một cách vô sỉ, chiếm đoạt thủ đô của chúng ta, tự xưng là quân vương duy nhất của Ba Khắc Đặc Lý, người kế thừa của đế quốc Tắc Lưu Cổ, còn xua đuổi toàn bộ quan viên của ngài. Một nửa thành trì của vương quốc nổi dậy theo chúng.”
"Cái gì?" Đức Mễ Đặc Lý chỉ thấy như có cái gì nổ tung trong đầu, hai mắt đỏ ngầu:" Đồ ngu xuẩn, không có đạo đức, hắn không biết chúng ta đang đối diện với tình thế nào à?"
Nói tới đó hắn vứt trường mâu đi.
"Không được hành động."
Hắn quát xong, dẫn thị tòng của mình thúc ngựa chạy về phía hoàng đế.
Lưu Trường giương cung lên, nhắm vào tên tướng lĩnh dũng cảm dám xông về phía mình.
"Ta là quốc vương của Ba Khắc Đặc Lý Á, ta nguyện ý đầu hàng."
Lưu Trường phẫn nộ, nãi công đã giương cung rồi, giờ ngươi lại nói đầu hàng à?
Ngươi thấy trêu đùa trẫm vui lắm sao?
Rất nhanh, Đức Mễ Đặc Lý Á bị trói giải tới trước mặt Lưu Trường, hắn cảm thụ được sự tức giận của hoàng đế, vội giải thích:" Xin ngài thứ cho sự bất kính của ta ... Ta nghĩ ngài sẽ hiểu, thân là quốc vương, chiến tử là cách tốt nhất ... Nhưng khi ta lựa chọn vì nước tử chiến, có kẻ vô sỉ hèn hạ, chúng tập kích thủ đô của ta, giết tướng quân của ta, đoạt vương vị của ta .... Ta không vì bảo vệ kẻ như thế mà tử chiến."
Thông qua giải thích, Lưu Trường đã hiểu tình hình của hắn.
Hành vi của tên đại thần đó làm Lưu Trường cũng rất khinh bỉ.
Tuy nói là kẻ địch, nhưng khi quốc vương dẫn quân chống lại ngoại địch, phát động phản loạn ở kinh thành thì quá vô sỉ rồi.
Bảo sao tên này đầu hàng luôn, làm trẫm mất hứng.
"Hắn là ai?"
"Chúng là người từ Tắc Lưu Cổ chạy ra, Tắc Lưu Cổ bị Mạt Đề Á tiêu diệt, chúng chạy khắp nơi, ta tiếp nhận chúng, cho chúng lãnh địa để sống. Không ngờ chúng đối xử với ta như thế ... Hoàng đế bệ hạ tôn kính, ta nguyện thành tổng đốc của ngài, vì ngài cai trị Ba Đặc Lợi A, chỉ hi vọng ngài cho ta thời gian, trấn áp kẻ phản loạn vô sỉ."
Vương đô của Ba Khắc Đặc Lý Á.
"Ha ha ha, Đức Mễ Đặc Lý ngu xuẩn, để hắn đi đánh nhau ... Với người gì nhỉ?"
"Người Hán!"
"Để hắn cùng người Hán chó cắn chó đi, hắn tới giờ còn tưởng ta là người đi theo Đức Thập Đặc Lý Ô Tư 2, con sâu đáng thương đó bị quân vương của ta giam ở Ba Bỉ Luân tức Ba-bi-lon rồi.
Âu Khắc Lạp Đế Đức Tư kích động ngồi trên ngai vàng, nhìn đám tướng quân trước mắt, không che giấu được nụ cười.
"Phái người nói với quân chủ vĩ đại của chúng ta, Ba Khắc Đặc Lý Á đã rơi vào tay bọn ta! Thỉnh cầu người phái quân đội tới, chúng ta diệt sạch quân đội của Đức Mế Đặc Lý ngu xuẩn, lập lại huy hoàng của Á Lịch Sơn Đại đại đế."
Tên quý tộc Tắc Lưu Cổ này thực ra tới từ Mạt Đề Á, Mễ Đặc Lạp Đạt Thế là người sáng lập đế quốc Mạt Đề Á, sau khi đánh bại Tắc Lưu Cổ, hắn nhanh chóng nhìn sang Ba Đặc Khắc Lợi Á ở bên.
Đế quốc này có ba cái tên, đế quốc A Tát Hỉ Tư, đế quốc Mạt Đề Á, cùng với cái tên mà Đại Hán đặt cho đế quốc An Tức.
Đế quốc còn chưa đi lên đỉnh cao, đang nhe nanh ra với xung quanh, mà Ba Khắc Đặc Lý Á là mục tiêu đầu tiên của chúng, từ đây bọn chúng có thể đánh thẳng vào Thân Độc, tái hiện huy hoàng của Á Lịch Sơn Đại.
Tới khi đó lại xuất binh từ Thân Độc, công chiếm cái Đại Hán kia.
Thắng lợi liên tiếp về quân sự khiến người Mạt Đề Á căn bản không để ai vào mắt.
Sau khi chính thức cầu viện Mạt Đề Á, bọn chúng nhanh chóng thiết lập công sự phòng ngự, đợi kết quả tiền tuyến.
Đức Mễ Đặc Lý tựa hồ không đánh tiếp mà lựa chọn quay về, điều này làm Âu Khắc Lạp Đế Đức Tư thất vọng.
Có điều hắn không bận tâm, hắn hiểu Đức Mễ Đặc Lý, đó là kẻ ngu xuẩn, chỉ cần nói ngon nói ngọt mộ chút là tên đó sẽ tiếp nhận, chẳng có tầm nhìn xa, suốt ngày nhắc tới anh hùng Bối Tác Tư, nói mấy lời nực cười như quân vương phải quên mình bảo vệ vương quốc.
Lần này nhất định giết sạch hắn.
Âu Khắc Lạp Đế Đức Tư định ra sách lược hoàn toàn mới, tỏ ra yếu thế, để Đức Mễ Đặc Lý dễ dàng đánh bại quân đội ven đường, để hắn điên cuồng hành quân tới vương thành, khi chúng sức cùng lực kiệt rồi, quân đội của Mạt Đề Á sẽ đột ngột đánh ra, dễ dàng giết hết.
Đức Mễ Đặc Lý liên tục thu hồi ba tòa thành, lòng vô cùng vui vẻ.
Cứ thế này chưa tới một tháng hắn hoàn toàn thu phục mảnh đất này, lần nữa thành quốc vương.
Nhìn hoàng đế cưỡi ngựa trắng bên cạnh, hắn có chút hối hận.
Mình có đầu hàng quá nhanh không?
Sớm biết phản quân dễ đối phó như thế, mình không nên đầu hàng vội, giữ lại một phần quân chống cự, mình dẫn quân về dẹp loạn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com