Thái úy phủ.
Hàn Tín người xiêu vẹo nằm trên giường, nghiêng đầu, nhìn Lưu Hằng rất vô lễ.
Lưu Hằng quan sát trong phòng Hàn Tín hồi lâu, tán thưởng:" Thái úy tiết kiệm thế này, thực sự làm người ta kính phục, chẳng trách ai cũng nói thái úy là danh thần đương thời."
Hàn Tín nghe tán dương chẳng những không vui mà mặt còn đen vào.
Đây mà là tiết kiệm à? Đây gọi là gặp phải Trường họa!
Tiểu tử ngươi la hét cái quái gì?
Lưu Hằng vẫn cười nói:" Làm quả nhân có cảm giác về nhà."
Hàn Tín giờ mới liếc mắt nhìn y phục hắn mặc, có dấu vết sửa sang lại, sắc mặt khá hơn:" Xa hoa lãng phí không phải hành vi quân tử. Nghe nói ngươi lên triều, cùng hàng ngũ với ta, ta gọi ngươi tới, xem xem ngươi có tư cách không?"
"Danh tiếng của ngươi rất lớn, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước kia của ta, kẻ càng có danh tiếng thì càng chẳng có năng lực gì."
Đây là sỉ nhục trắng trợn, nhưng Lưu Hằng không để ý, hắn đứng dậy, phất ống tay áo:" Vậy thái úy thấy quả nhân thế nào?"
"Bộ dạng thì được." Hàn Tín gật gù:" Ngươi có năng lực gì?"
"Quả nhân chẳng có năng lực gì, chỉ vì là thân thích của bệ hạ, được tín nhiệm, nên mới ngồi ở vị trí này."
"Thân thích của bệ hạ nhiều lắm, vì sao để ngươi lên triều?"
"Đại khái vì người khác không có bộ dạng này."
Hàn Tín cười to:" Là vì lá gan của ngươi à, ngươi làm ngự sử, có phải muốn phân quyền triều đình? Người đầu tiên muốn ra tay là ta chứ gì?"
"Thái úy không hổ là danh thần, một lời trúng đích. Chức quyền của thái úy quá lớn, nếu là người khác đảm nhận vị trí này, ta đã không ngồi yên được. Mà nếu người khác làm thái úy, muốn tước giảm quyền lực, e gây ra đại loạn, chỉ có người thân cận như thái úy, đây mời là cơ hội tốt để tước quyền." Lưu Hằng không quanh co nửa lời:
"Nói thế thì tước quyền thái úy là tin tưởng ta?" Hàn Tín hứng thú hỏi:
"Thứ cho quả nhân nói thẳng, chỉ sợ trong tất cả triều thần, không ai được bệ hạ tin tưởng như thái úy. Nghe nói thái úy gọi thẳng tên bệ hạ, ngôn ngữ rất vô lễ, nếu là người khác có hành vi ấy, e là bị diệt tộc. Có người báo với thái hậu, thái hậu nói: Con không như cha, do thầy không biết dạy."
"Có thể thấy bất kể bệ hạ hay thái hậu, đều tin tưởng thái úy vô cùng."
Lưu Hằng biết Hàn Tín để ý cái gì, vị này không bận tâm tới lợi ích, nhưng rất coi trọng thái độ của người khác với mình, nhất là được tín nhiệm, được trọng dụng, được dựa dẫm, ông mới vui. Nên Lưu Hằng mới hạ thấp mình, ngôn từ có vẻ phải dựa vào thái úy mới chỉnh đốn được triều đường.
Quả nhiên thái úy lâng lâng, chẳng che giấu sự đắc ý:" Ngươi nói có lý, vậy sau khi làm ngự sử đại phu, ngươi định làm thế nào?"
"Quả nhân tài học nông cạn, kỳ thực thái úy không triệu kiến cũng sẽ tới thỉnh giáo."
"Hả, ta chưa làm ngự sử đại phu, sao dạy ngươi được? Nghe lời hoàng đế nhiều một chút."
Hàn Tín phất tay đuổi Lưu Hằng đi.
Rời khỏi phủ thái úy, Lưu Hằng mới bình tĩnh lại, vậy là thái úy sẽ không làm khó mình nữa.
Hôm sau Lưu Trường mở triều nghị, chính thức thảo luận việc bổ nhiệm Lưu Hằng làm ngự sử.
Trương Thương vội vàng đồng ý.
Năng lực của tên nhãi đó ông thấy rồi, hắn làm ngự sử, sau này mình có thể ném chính vụ lên người hắn, thế là yên tâm nghỉ ngơi.
Tiếp đó thái úy cũng ủng hộ.
Trương Bất Nghi không có mặt ở triều đường, nhưng mà nếu có thì suy nghĩ của hoàng đế là suy nghĩ của hắn.
Đại đa số quần thần lựa chọn im lặng, phản đối dữ dội nhất chỉ có phụng thường Lục Giả, vị nhân huynh này quanh năm phải đối chiếu lệnh của hoàng đế, không phải lần một lần hai nữa.
Quần thần đâu ngốc, lần nào ông ta phản đối cũng không sao, người hùa theo ông ta phản đối thì gặp họa, ông ta còn thăng quan tiến chức, chẳng lẽ ông là mồi câu do thiên tử nhà ra???
Nay quần thần không dám mù quáng theo ông ta phản đối thiên tử nữa.
Nhưng Lục Giả vẫn làm theo ý mình, còn giương cao ngọn cờ phản đối "bạo quân".
Đúng như Lưu Trường nói, lực cản của triều đình đã không còn lớn nữa, toàn bộ triều đường, thân tín của y đã chiếm đa số, dù họ không ủng hộ y thì cũng sẽ không phải đối.
Thế nên Lưu Hằng thuận lới thành ngự sử đại phu.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn tam công của mình.
Quốc tướng Trương Thương, ngự sử Lưu Hằng, thái úy Hàn Tín.
Lưu Trường cười tới mồm lệch cả sang bên, đây là bố trí xa hoa cỡ nào.
Bình thường nằm mơ cũng không dám.
Nếu như để a phụ làm lang trung lệnh trông cửa cho mình nữa thì thật đúng là .... Khụ khụ, cái này thôi đi vậy.
Lưu Trường mừng lắm, mở triều nghị đầu tiên của ban bệ xa hoa này.
Lần đầu tham gia triều nghị, Lưu Hằng không nói nhiều, chỉ bình tĩnh quan sát quần thần, nghe họ tấu báo, làm ra vẻ khiêm tốn học hỏi.
Ngược lại Trương Thương rất tích cực.
Thời gian qua ông ta giao hết đống việc chất như núi ra rồi, bao gồm cả hai tám cuộc khảo hạch năm nay, quan viên thiếu hụt, danh sách thăng tiền, duy tu mấy con đường, lũ lụt ở Hoài Nam .... Còn Lưu Trường thì biết vì sao ông già này lại tích cực như thế, vì ông ta sắp nghỉ ngơi rồi, đưa ra những việc này cũng chẳng phải ông ta làm. Đợi ông ta hết kỳ nghỉ, quần thần làm xong việc thì ông ta càng nhàn.
Loan Bố phản đối khởi công kênh nước trong thời gian gần, vì ruộng thí nghiệm đã làm ra thành tích, nay cần mở rộng kỹ thuật mới, đào kênh quan trọng, nhưng phải có trình tự trước sau.
Lục Giả phản đối Loan Bố, mở kênh ảnh hưởng tới năm quận ở Hà Bắc, nên làm càng sớm càng tốt, không nên trì hoãn.
Hồ Mậu Sinh tán đồng khảo hạch, nhưng phản đối không nên để người trúng tuyển quả nhiều.
Quần thần thương thảo, triều đường náo nhiệt.
Lưu Hằng chỉ lặng lẽ lắng nghe, kết thúc triều nghị đầu tiên của mình trong im lặng.
Hôm sau Lưu Trường thức dậy, đang nhàn nhã ăn thịt thì Lữ Lộc chạy vội vào báo cáo.
"Triều nghị à?" Lưu Trường ngạc nhiên:" Không phải hôm qua vừa mới triều nghị sao?"
"Hôm nay triều nghị là do ngự sử đại phu tổ chức, để tiến hành định đoạt những đề án hôm qua."
"Hả? Nhanh thế?"
Lưu Trường rất kinh ngạc, trước kia quyết định mỗi chính sách ít nhất phải cãi nhau vài tháng, làm gì có chuyện hôm nay đề suất, mai quyết định.
Lữ Lộc chưa kịp giải thích thì Lưu Chương cầu kiến.
Lúc này Lưu Trương mặt mày tái nhợt, sợ hãi quỳ trước mặt Lưu Trường.
"Bệ hạ, thần có tấu, tối qua ... Ngô v .. Ngự sử đại phu một đêm bái phỏng với mười ba vị đại thần, sáng nay lại tự ý phái người triệu kiến đại thần, tiến hành triều nghị, trực tiếp định đoạt sự vụ ... Thần không kịp bẩm báo bệ hạ, xin bệ hạ trị tội."
Lưu Trường thất kinh đặt miếng thịt xuống.
"Làm việc chăm chỉ thế, huynh ấy có phải con đẻ của a phụ không?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com