"Lộc ngươi thấy sao?"
Lữ Lộc lắc đầu:" Thần không rõ, chẳng qua là tin đồn thôn quê thôi, làm sao phải cãi nhau dữ như thế."
"Ha ha ha ha, ngươi đúng là tên đầu gỗ, ngươi cho rằng họ cãi nhau vì con kỳ lân à? Tranh nhau tiếng nói thôi."
Lưu Trường cười to:" Nho gia không chịu ngồi ở vị trí lão nhị nữa, muốn cướp tiếng nói từ tay Hoàng Lão, lại sợ chọc giận trẫm, cho nên muốn lấy danh nghĩa thánh thiên tử. Chỉ cần trẫm đồng ý với họ, kỷ niệm năm này, thiết lập một cái niên hiệu, sau này Nho gia sẽ bắt đầu tranh đoạt với Hoàng Lão ở lĩnh vực khác."
Lữ Lộc vẫn không hiểu:" Thế lực Hoàng Lão cực lớn, nhưng sao bây giờ cảm giác bị Nho gia đánh cho sứt đầu mẻ trán, không đánh trả nổi như thế?"
Lưu Trường giải thích:" Hoàng Lão tuy thế lớn, nhưng Nho gia mấy năm qua nhân tài lớp lớp, bằng vào cơ sở vỡ lòng do Thúc Tôn Thông để lại, thế lực tăng mạnh. Ngươi nhìn sĩ tử cùng khổ, có ai không học Nho gia? Hoàng lão chỉ giới hạ ở sĩ tử quý nhân, thế lực ở dân gian sớm bị vượt qua rồi."
"Huống hồ thế tử và đám môn khách chưa ra tay, nếu không Nho gia sao là đối thủ."
Lữ Lộc lại hỏi:" Vậy thái tử vì sao không ra tay?"
Lưu Trường trừng mắt:" Đầu óc Lữ gia các ngươi mọc hết trên người a mẫu trẫm rồi ... Nho gia nói kỳ lân xuất hiện vì thánh thiên tử trẫm, An mà phản bác nói không phải thì khác nào bảo trẫm không phải thánh thiên tử, khác gì bất hiếu."
"Nho gia lợi hại thật, nhắm đúng thời cơ thái tử không dám ra tay để áp chế."
Lữ Lộc chỉ thấy đau đầu:" Thần không thích những chuyện này, nghĩ là đau đầu."
"Chuyện này quan trọng lắm, học phái nào thế lớn, chính sách triều đình ngả về phía đó."
"Vậy bệ hạ nói phải làm sao?"
Lưu Trường nhíu mày:" Nay Nho gia nói có kỳ lân tượng trưng minh vương hiện thế, nếu trẫm nhận ... Mai Nho gia nói là hung thú giáng thế, tượng trưng ác vương xuất hiện, vậy trẫm có nhận không?"
"Thần hiểu."
"Có điều Nho gia lập nhiều công lao ở chuyện vỡ lòng, danh vọng dân gian ngày một lớn, không thể trấn áp. Phải thông qua học vấn giải quyết vấn đề học vấn, trẫm ghét mấy trò thế này của Nho gia, không cho chúng nói tới thiên mệnh thì chúng lấy kỳ lân ra ... Vốn cho rằng Hoàng Lão cầu tiên là hoang đường, đám người Nho gia này càng hoang đường hơn. Thế này đi, lát nữa ngươi đi tìm Thân Bồi công, bảo ông ta mang kỳ lân tới gặp thánh thiên tử."
"Cái gì?? Bảo ta mang kỳ lân tới gặp bệ hạ?" Thân Bồi tròn mắt:" Ta đi đâu bắt kỳ lân chứ?"
Lữ Lộc lạnh lùng nói:" Ta không quan tâm, các ngươi đều nói kỳ lân hiện thế là vì bệ hạ. Vậy bệ hạ muốn gặp kỳ lân, kỳ lân sẽ không trốn chứ?"
"Đúng rồi, đừng có đem động vật gì đó ra giả kỳ lân nhé, trước đó có thương cổ lấy hươu trắng giả kỳ lân hiến cho bệ hạ. Bệ hạ đã xét nhà hắn, đưa tới Bắc Địa chăn ngựa ... nếu là thần tử lừa dối bệ hạ thì không đơn giản là đi chăn ngựa đâu."
Thân Bồi thấy xúi quẩy, tóm lấy tay áo Lữ Lộc, bất bình nói:" Chuyện kỳ lân do nho sinh Công Dương học phái đề xuất, ta luôn mắng chúng, nếu muốn bắt kỳ lân thì chúng đi mà bắt, liên quan gì tới ta."
"Ta mặc kệ, hiện ông là lãnh tụ Nho gia, ông không đi bắt thì ai bắt, bệ hạ cho ông bảy ngày, tranh thủ vào rừng tìm kỳ lân đi."
Lữ Lộc nói xong phất tay áo kiêu ngạo bỏ đi.
Thân Bồi bóp trán.
Những năm qua vì phát triển, không ngừng hấp nạp học thuyết, sinh ra vô số nhánh nhỏ, với Nho gia là chuyện tốt, đồng thời là phiền toái lớn. Trước kia vì sự kiện thiên mệnh, Nho gia đã đắc tội với bệ hạ, giờ bày ra kỳ lân ... Tuy mỗi lần do các học phái khác của Nho gia làm, nhưng gặp nạn là toàn bộ Nho gia.
Bệ hạ không quan tâm tới là học phái nhỏ nào của Nho gia nói, chỉ biết đó là do đám Nho sinh nói.
Đám đệ tử của Thân Bồi lo lắng nhìn ông:" Lão sư, bảy ngày phải tìm thấy kỳ lân, chúng ta đi ngay thôi."
"Đi cái gì mà đi, ngươi thực sự muốn bắt kỳ lân à? Kỳ lân đâu ra cho ngươi bắt." Thân Bồi nổi giận, đến đệ tử mình còn muốn bắt kỳ lân thì trách được ai."
Đám đệ tử cúi đầu:" Vậy chúng ta phải làm sao, không bắt được kỳ lân sẽ bị bệ hạ trách tội."
"Bệ hạ không phải muốn chúng ta bắt kỳ lân, mà muốn chúng ta bắt người ... Chuẩn bị đi, ta không bắt được kỳ lân, nhưng bắt đám tiện nho thì vẫn được."
Trên đời này không có học phái nào là hoàn mỹ.
Nho gia có ưu điểm, đương nhiên cũng có khuyết điểm của mình.
Công Dương phái dũng mãnh, dám đánh, dám nói được nhiều người yêu thích. Nhưng tệ nạn cũng không thể xem nhẹ, đó là đám học phái này toàn thần côn.
Còn Cốc Lương phái bị người khác coi thường vì quá mềm yếu thì coi khinh những thứ huyền ảo như kỳ lân, từng nhiều lần cấm chỉ nhắc tới ... Cho nên mới bảo, học phái nào cũng có thiếu xót.
Đám người Công Dương nóng nảy, dũng mãnh đối diện với bất kỳ thứ gì cũng thế. Nho gia thấy bản thân có khoảng cách với Hoàng Lão, không thể tuyên chiến được.
Nhưng Công Dương thì khác, bọn họ nghe tin đồn kỳ lân xong thì vỗ đùi, cơ hộ tốt! Chơi chết bọn Nho gia đi.
Kỳ lân hay gì cũng không quan trọng, bọn họ chỉ đợi một cơ hội thôi.
Dù nghe nói trong núi xuất hiện một con chó ba chân thì họ cũng dâng thư tranh với Nho gia, đám mãng phu này không muốn đợi.
Hành vi kéo cả Nho gia xuống nước này làm một số người khó chịu.
Khi Thân Bội dẫn người tới nơi giảng học của học phái Công Dương ở thái học thì người ở đó đông nhìn nghịt, quy mô hoành tráng. Lúc này bọn họ vẫn đang phấn khích tiến hành thảo luận dùng kỳ lân để đại phản công Hoàng Lão ra sao.
Thấy Thân Bồi tới, mấy đại nho vô cùng co hứng đi tới.
"Thân Bồi Công tới rồi, bọn ta đợi ngài mãi."
Người này tên Tả Hàm, chuyện kỳ lân lần này không phải do ông ta khơi lên, mà nhiều người trong học phái thúc đẩy, nhưng vì Tả Hàm học vấn cao nhất, nên đưa lên vị trí đứng đầu.
Sắc mặt Thân Bồi không tốt:" Nghe nói chư vị có được kỳ lân, nên ta tới xem."
Đám người Công Dương vốn đang cười nói, tức thì cau mày.
Ông có ý gì.
Tả Hàm ngạc nhiên:" Thân Bồi công, kỳ lân là tin đồn, không phải do Công Dương lan truyền, mà là dân gian, bọn ta lấy đâu ra kỳ lân?"
"Các ngươi không có à? Văn chương của các ngươi miêu tả kỳ lân tỉ mỉ như thế, ta cứ nghĩ kỳ lân trong nhà các ngươi chứ? Bệ hạ nói, các ngươi phái hiến kỳ lân lên, không được giấu làm của riêng."
Tả Hàm sững sờ: "Thân Bồi công, ngài có ý gì, cái gì giấu làm của riêng?"
Đám người Công Dương đều tức giận, ông nói năng kiểu gì thế.
Thân Bồi không thèm để ý:" Các ngươi đừng che giấu nữa, ta cho người đi nghe ngóng rồi, những người nói có kỳ lân đều bảo là các nói cho họ biết. Từ tướng mạo, đặc trưng đều là các ngươi miêu tả ... Bệ hạ cho ta bảy ngày bắt kỳ lân, ta tìm đi tim lại cuối cùng phát hiện ra, kỳ lân ở chỗ các ngươi."
"Mau hiến kỳ lân cho bệ hạ, đám người các ngươi dám che giấu, các ngươi có mưu đồ gì?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com