Hôm nay là ngày quân học báo danh, nhóm học tử đầu tiên chất lượng rất cao. Vì nâng nao danh tiếng và quyền uy cho trường, triều đình hạ lệnh các nơi cử nhân tài có công tới quân học, xem như ưu đãi đặc thù.
Trình Bất Thức trước kia từng đi Thân Độc có công nên vinh hạnh thành nhóm độc tử đầu tiên, hắn được thái tử tiến cử.
Kỳ thực giáo trường quân học chưa xây dựng xong, mới hơn một nửa, các loại kiến trúc chưa hoàn thiện. Khi Trình Bất Thức tới nơi gặp được rất nhiều đồng học, đa phần là những gương mặt trẻ, bọn họ tụ tập ở nơi này, nói các loại khẩu âm. Hắn thậm chí nhìn thấy một người Thân Độc, người đó kích động lắm, dùng tiếng Trường An lưu loát trò chuyện với xung quanh.
Trình Bất Thức nhìn ngó trong đám đông nhưng chẳng thấy người nào quen biết, ánh mắt chợt thấy một lão giả.
Người này tuổi tác thực sự không còn ít nữa, tóc đã bạc cả, đứng ở nơi cách đám học tử rất xa, bên cạnh không có ai. Trình Bất Thức liền đi tới hành lễ:" Học sinh Trình Bất Thức bái kiến tế tửu."
Người kia cười gượng gạo:" Ta không phải tế tửu, ta là học tử."
"Hả, học tử?"
Trình Bất Thích chấn kinh, lòng thầm nghĩ, chẳng phải chọn người dưới 40 thôi sao? Ngài bao nhiêu rồi, nhìn diện mạo thì tầm 60 còn tinh thần thì phải 80 mà còn tới cầu học à?
"Ha ha ha!!!"
Có người cười lớn đi tới, Trình Bất Thức quay đầu nhìn, gặp được người quen, vội hành lễ bái kiến:" Tần quân!"
Người đó tên Tần Chấp, Trình Bất Thức từng cùng kề vai tác chiến khi ở Thân Độc, trình độ tác chiến rất cao, biết ăn nói, hảo hữu nhiều, ai cũng thích người quen biết nhiều thông tin nhiều này. Mọi người đơn giản là thích kết giao với người trẻ tuổi đó, không liên quan tới chuyện cha hắn là Tần Đồng đâu.
Tần Chấp chắp tay với "ông già" rồi bảo Trình Bất Thức:" Huynh chớ xem thường Vương công, huynh ấy nhiều tuổi hơn chúng ta một ít, nhưng không hơn là bao ... Chỉ là hơi già thôi."
Trình Bất Thức choáng, hơi này cũng là hơi quá rồi.
Tần Chấp lại nói:" Lần này nước Tây đình phái Vương công tới Trường An là biểu dương quân công, vị Vương công này có công diệt quốc, công lao trác tuyệt, không thể xem thường."
Trình Bất Thức thi lễ lần nữa.
Vương quân chỉ khẽ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Tần Chấp trò chuyện với hai người họ chốc lát, sau đó thấy người quen liền từ biệt, dáng vẻ bận rộn.
Vương quân nhìn quanh:" Trường An thay đổi nhiều quá, đường sá làm tới tận đây rồi."
"Ồ, Vương quân từng tới Trường An sao?"
"Trước kia ta làm đô úy, phụ trách trị an ... Sau này ..."
"Sau này thế nào?"
"Sau thấy đại trượng phu phải ra biên cương lập nghiệp, liền xin đi Tây Đình."
Trình Bất Thức khâm phục, thời buổi này còn có người xin ra biên cương à? Trừ thương cổ ra, gần như chẳng có ai tự nguyện tới đó, đó là nơi cho người đi đày, tự nguyện ra biên cương trấn thủ, tiết tháo này thực sự làm người ta khâm phục.
"Ngài có được công diệt quốc, thực hiện được chí hướng, làm người ta khâm phục. Chứng tỏ người có chí ắt thành."
Ánh mắt Vương quân thoáng qua chút đau khổ, nhưng hắn không nói gì, chỉ thở dài.
"Vương quân vì sao lại không vui?"
"Trình quân chưa biết, ta là phó tướng của Hạ Hầu tướng quân ... Hạ Hầu tướng quân có hai vị phó tướng, vị kia ... Ôi thôi không nói nữa ..."
"Mỗi lần đi đánh trận ta phải theo dõi sát họ, không dám lơi lỏng chút nào. Hai người đó không biết phương hướng là cái gì, nhìn thấy kẻ địch một cái là dốc sức xông lên, mặc kệ hậu quân ... Hầu cần gì đó càng không bận tâm. Ta suốt ngày sống trong nơm nớp lo sợ ... Ngài nhìn đầu ta đi, nói ta mới ba tám, có ai tin không?"
Trình Bất Thức á khẩu không nói lên lời.
"Theo họ đánh trận hơn một năm, ta mệt hơn mười năm liên miên chinh chiến ..."
Trình Bất Thức yên tĩnh nghe hắn tham thở, trong lòng không khỏi sinh lòng thương xót.
Lát sau Lý thái úy đi ra dẫn mọi người vào trường, bên trong xây dựng dang dở, rất đơn sơ, còn thấy dân phu và tượng nhân đang bận rộn, ồn ào vô cùng. Lý Tả Xa an bài giáp sĩ bảo họ thay y phục, nhận thẻ thân phận.
Trình Bất Thức thấy cả Trương Phu cũng tới đây học.
Nhưng Trương Phu không chủ động tìm hắn nói chuyện, với tính thối của Trương Phu thì chẳng hợp với ai hết, lúc này chỉ lạnh lùng đứng trong đám đông, mắt đầy khinh thường.
Bọn họ theo tiêu chuẩn sĩ tốt bình thường, sáu người một phòng, Trình Bất Thức và Vương quân lựa chọn cùng một gian.
Mọi người tới đủ, khóa trình bắt đầu.
Làm mọi người bất ngờ là, bọn họ học từ quân pháp, điều này khiến một số tướng sĩ không tán đồng, mấy thứ này với họ thực sự quá cơ sở, nhưng không dám ý kiến gì, ai cũng biết quân học là tâm huyết của Hàn thái úy.
Hành quân do Lý Tả Xa dạy, Hạ Hầu Anh dạy họ chiến đấu ở bình nguyên, Triệu Đà dạy họ chiến đấu sơn địa, Tống Xương dạy bọn họ thủ thành ... Thế rồi cả hoàng đế cũng tới dạy họ làm sao thống lĩnh kỵ binh đánh trận.
"Tìm thấy cờ soái của địch liền xông tới, chém chết chủ tướng là xong."
Khi Lưu Trường giảng binh pháp của mình, toàn bộ mọi người chỉ có Trương Phu kích động vỗ tay.
Binh pháp này cực được Trương Phu yêu thích.
Sau đó hắn bị Lý Tả Xa bắt hắn đi chép binh pháp mười lần.
Sau đó tất cả các vị tế tửu tới, ra sức thanh minh với mọi người, binh pháp của bệ hạ chỉ được nghe, đồng thời cũng phải phòng bị loại tướng quân như thế, nhưng tuyệt đối không được làm theo.
Quân học đang tưng bừng bồi dưỡng tướng tài tương lai cho Đại Hán.
Thái học cũng không yên bình.
Mùa đông năm đó trong Thái học xảy ra một chuyện lớn.
Nói ra thì chuyện này khá hoang đường, có người tới Thượng Lâm Uyển chặt củi về nói gặp được kỳ lân ... Lưu Trường không thèm để ý mấy cái này nhưng dân gian thì xôn xao. Đám nho sinh cho rằng, kỳ lân là thú nhân nghĩa, phải có minh vương mới xuất hiện, điều này tượng trưng đương kim thiên tử là quân vương nhân nghĩa.
Hoàng Lão cho rằng: Nho gia nói nhăng nói cuội, không đàng hoàng, lấy lời ma quỷ mê hoặc mọi người.
Hai học phái nhanh chóng khai chiến, phát động biện luận xoay quanh thánh thiên tử.
Mới đầu chỉ là đám đệ tử trẻ thừa tinh lực tranh cãi, nhưng dần dần nhiều đại gia cũng luân phiên ra trận, đánh nhau tưng bừng.
Báo chí hai bên càng chửi nhau kịch liệt, Hoàng Lão chửi bới Nho gia là dư nghiệt của Vũ Tối, Nho gia chửi Hoàng Lão không chịu vương giáo. Hoàng Lão nói Nho gia bịa đặt điềm lành, Nho gia bảo hường lão bất kính với thánh vương.
Lần này biện luận kịch liệt tới mức độ chưa từng có, mùi thuốc súng trong Thái học đậm đặc, có thể nói tất cả những bậc đại gia có thể gọi tên đều tham gia rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com