Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1065 - Chương 1066: Trị Quốc Như Làm Gấu.

Chương 1066: Trị quốc như làm gấu.

"Hàn công! Thật làm người ta hâm mộ !"

Khi Hàn Anh kết thúc khóa trình hôm nay ở thái học, chuẩn bị lên xe ngựa đợi sẵn, thì những tế tửu xung quanh đều tới chúc mừng.

Từ khi biết Hàn Anh sắp tới nước Triệu đảm nhận quan chức, người ở đây khách khí với hắn không ít.

Mà lúc này nhìn thấy xe ngựa đón Hàn Anh vào hoàng cung, mọi người lần nữa tới chúc mừng. Bệ hạ muốn đón Hàn Anh tới Hậu Đức Điện thỉnh giáo chuyện học vấn, đây là vinh diệu lớn cỡ nào, sao mình không có.

Đúng là khiến người ta đố kỵ.

Nhìn thần sắc hâm mộ của họ Hàn Anh chỉ thấy đắng trong miệng.

Đây mà là chuyện tốt à?

Phù Khâu công nay tuổi đã cao, không quản việc nữa, chuyên tâm viết sách, Hàn Anh liền được bệ hạ thường xuyên mời tới thỉnh giáo học vấn.

Nghĩ tới những vấn đề bệ hạ thỉnh giáo, Hàn Anh rợn người, Phù Khâu công làm sao tiếp nhận được lời của vị bệ hạ này chứ?

Hắn chẳng thà tới nước Triệu thật sớm, tình hình nơi đó chắc chắn tốt hơn nhiều.

Ở bên bệ hạ càng lâu hắn càng sùng bái Phù Khâu công.

Đó mới thực sự là bậc đại tài.

Khi Hàn Anh tới Hậu Đức điện thì thấy Lưu Trường đang cầm cuốn sách suy ngẫm, tình hình xem ra nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Phát hiện đại nho nhà mình tới, Lưu Trường rất vui, vội vàng đưa tay ra, bảo Hàn Anh ngồi bên mình.

"Hàn đại gia tới đúng lúc lắm, trẫm có vấn đề muốn thỉnh giáo đây."

"Khanh xem cuốn sách này, đoạn đầu viết là thanh tĩnh vô vi, mọi chuyện cần thong thả ... Nhưng tới sau viết nước chảy không thối, trị quốc phải vận động liên tục ... Rốt cuộc là động hay tĩnh? Thế này không phải là mâu thuẫn à?"

Thần sắc Hàn Anh có chút kích động muốn trào nước mắt.

Không ngờ bệ hạ hỏi học vấn thực sự rồi.

Tuy nói đi hỏi một Nho sinh về tư tưởng Hoàng Lão thì hơi quá đáng, nhưng hay giở gì cũng là học vấn thật sự, không phải là câu hỏi kiểu râu của Khổng Tử có đẹp không? Trang Tử và lão bà có thù oán gì? Làm huyết áp người ta tăng vọt.

Hàn Anh tức thì ngồi thẳng mình, nghiêm túc đáp:" Bệ hạ, tĩnh và động đều là đạo tự nhiên, đoạn văn này nói tới phải dựa theo vận hành của thiên đạo mà điều chỉnh chính sách. Ví như con gấu, mùa đông thì tĩnh, mùa hè thì động ... Trị quốc là phải tìm ra khác biệt đông hè. Ưu thế lớn nhất của Hoàng Lão mà mỗi thời mỗi khác, không có chế độ cũ nào phải tuân thủ ... Nhưng đó cũng là nhược điểm của họ, bọn họ sống trong mùa đông quá lâu không nhận ra mùa hè tới … "

Những lời này Hàn Anh theo sự thực mà giảng, phân tích thiệt hơn, không mang tư tưởng cá nhân vào, nói tới sung sướng, nói tới say sưa.

Lưu Trường nghe rất kỹ, cuối cùng kết luận:" Khanh nói có lý, thì ra trị quốc giống như làm gấu vậy."

Hàn Anh ấp úng: "Cái, cái này... cũng đúng."

"Trẫm hỏi ba người về chuyện nước Triệu, họ trả lời ba cách khác nhau. Thái tử nói, vân đề ở Triệu do thế tộc đương địa, đề bạt hàn môn để làm rối loạn trên dưới ở đó ... Ngự sử bảo vì chủ trương và tư tưởng quá khứ để lại, phải thay đổi tư tưởng ... Tả tướng nói, nước Triệu là đám gian tặc, cứ giết nhiều là yên chuyện."

Lưu Trường hỏi:" Khanh thấy ai nói đúng?"

Hàn Anh nghiêm túc đáp:" Bệ hạ đã gọi thần tới đây hỏi chuyện học vấn, vậy ắt là ủng hộ cái nhìn của ngự sử."

"Suy nghĩ của thái tử là trị ngọn không trị gốc, quan niệm truyền thống vẫn tồn tại, đề bạt hàn môn, trao quyền cho hàn môn thì sớm muộn hàn môn cũng sẽ thành thế tộc. Tả tướng thì quá cực đoan, đó là cách tăng mâu thuẫn chứ không phải giải quyết mâu thuẫn."

"Thần hiểu ý bệ hạ, sẽ toàn lực mà làm."

Lưu Trường nheo mắt:" Khanh định làm thế nào?"

"Thần sẽ nhận thần nhiều đệ tử đương địa, truyền bá chủ trương trung quân, ngoài ra còn phái đệ tử đi giảng học cho quý nhân ..."

Mới nghe tới đó Lưu Trường đã lắc đầu.

"Vậy thần sẽ viết thật nhiều văn chương đưa lên báo, để người Triệu ngày ngày được đọc.

Lưu Trường vẫn lắc đầu.

"Thần giảng kinh sách cho triều thần?"

Lưu Trường lại lắc đầu."

Hàn Anh bắt đầu do dự rồi:" Xin bệ hạ sai bảo."

"Khanh tới đó khỏi phải giảng học gì hết, tìm danh sĩ đương địa, chặn đường chửi chó già, để đám đệ tử của khanh nhổ nước bọt vào mặt họ, đái vào mũ ... Khụ khụ, ý trẫm là chọc giận họ rồi biện luận."

"Với người Triệu, không thể mềm mỏng được, không ích gì với họ đâu, phải đánh cho họ phục. Trẫm phái khanh tới Triệu không phải nói lý, mà là để họ thừa nhận chủ trương của khanh."

Hàn Anh há hốc mồm, đây cũng là đề nghị của ngự sử à? Chẳng lẽ bắt mình túm tóc danh sĩ hỏi, ngươi có nghe ta không?

Không, không, sao mình lại có suy nghĩ đó, đó là cách nghĩ của bệ hạ mà, Hàn Anh vội nói:" Bệ hạ, làm thế e là xảy ra đại loạn."

"Vừa rồi chẳng phải đã nói sao? Khác biệt đông hè, nước Triệu trước kia là mùa đông, hết thảy lấy bách tính cơm no áo ấm làm tiền đề. Hay họ đã tới mùa hè, mọi chuyện đều không tệ, đám quý nhân ăn no bụng không làm gì phải vận động rồi."

"Nhưng thần ..."

"Khanh sợ không phải đối thủ của họ chứ gì? Cũng phải, người Triệu đều xuất thân đại gia, nhiều người học Mao công, người thường khó là đối thủ, khanh sợ là bình thường. Vậy khanh có thể tiến cử cho trẫm người khác không?"

Hàn Anh nổi giận, mình mà sợ à?

Mình chưa tới 30 đã sáng lập học phái, biện luận bốn phương chưa từng bại, mình mà sợ à?"

"Bệ hạ!" Hàn Anh đứng lên:" Không phải thần sợ mà là lo xảy ra loạn nên mới không nhận lời. Nếu bệ hạ muốn thần đi, vậy thần đi bây giờ ..."

Lưu Trường thấy hắn đã kích động tới mặt đỏ gay, vội giữ lại:" Khanh chớ giận, trẫm hiểu lầm khanh. Khanh tới Triệu đừng cố kỵ gì, phải nói cho chúng á khẩu, tâm phục khẩu phục ... Để nước Triệu tiếp nhận tư tưởng của khanh trong thời gian ngắn nhất."

"Trẫm sẽ sai một lão nho đi theo khanh, nếu người Triệu định lấy nhiều bắt nạt ít thì ông ấy sẽ tương trợ khanh."

"Ông ta là một lão nho nước Tề, đánh nhau giỏi lắm."

Sau khi Hàn Anh đi, Lữ Lộc mới lo lắng hỏi:" Bệ hạ, đây đũng là chủ trương của ngự sử đại phu sao? Thế này khác gì phụng chỉ đi chửi người ta?"

"Đương nhiên không phải rồi, quyết định anh minh thần võ này làm gì có huynh trưởng nào của trẫm nghĩ ra được." Lưu Trường đắc ý nói:

"Quả nhiên ..." Lữ Lộc chẳng bất ngờ, thở dài:" Bệ hạ, thần hơi lo, tình hình nước Triệu hơi đặc thù, trước đó không lâu bệ hạ mới bắt một đám, giờ bệ hạ lại phái Hàn Anh tới chửi bới ... Nếu Triệu mà loạn thì khó mà xử lý được."

"Ngươi khỏi lo, loạn thế nào được ... Trẫm dặn rồi, có Đường, Đại, Yên nhắm vào, nước Triệu bằng vào cái gì mà dám loạn?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment