Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1064 - Chương 1065: Phải Để Họ Tự Nguyện.

Chương 1065: Phải để họ tự nguyện.

"Tên chó má ngươi là Khang Cư vương sao?"

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn tặc tù bị trói gô cổ ném tới trước mặt, mở miệng nói câu đầu tiên.

Lưu Hằng tức thì biến sắc mặt: "Ý bệ hạ là nước Tây Đình giả mạo lĩnh công?"

Lưu Trường bấy giờ mới ý thức được mình làm Tứ ca giật mình, vội nói:" Ồ, không phải trẫm hoài nghi tên nhãi Khải, trẫm chỉ nghi ngờ Hạ Hầu Táo thôi, tên đó xưa nay bị thần kinh, vì quân công chuyện gì cũng dám làm. Kể cả hắn bắt bừa một người, dùng vũ lực ép người đó thừa nhận mình là Khang Cư vương, đưa cho trẫm thỉnh công."

Lưu Hằng là ngự sử đại phu, nghe loại lời này liên nghiêm túc: "Đây là thứ tội diệt tộc."

"Thần thường nghe tới uy danh Thần hành tướng quân, té ra còn có loại hành vi này nữa sao?"

"Chứ còn không à, trước kia hắn đưa một người tới, nói là Đại Uyển vương ... Kể quả thẩm vấn, người ta nói là Kiên Côn vương, người ta đã ra sức giải thích cho Hạ Hầu Táo, mình không phải là nước Đại Uyển, mà là Kiên Côn. Nhưng Hạ Hầu Táo không tin, đánh tới khi hắn nhận là Đại Uyển vương ..."

Lưu Hằng câm nín rất lâu, bệ hạ ngài đúng là thứ thuộc hạ nào cũng có.

Đổi lại là hoàng đế khác thì thứ thần tử kia đã bị nhổ tận gốc rồi.

Lưu Trường lớn tiếng hỏi:" Ngươi là Khang Cư vương à?"

Khang Cư vương nhìn Lưu Trường vóc dáng hùng tráng, gương mặt dữ tợn, chẳng biết nghĩ tới cái gì, gật đầu lia lịa:" Thần là Khang Cư vương!"

"Rốt cuộc có phải không?"

"Phải ạ."

"Nói thật cho trẫm."

"Thần đúng là Khang Cư vương."

Vì có vết xe đổ trước, Lưu Trường cảm thấy người này sợ hãi như thế là bất thường. Mà Khang Cư vương thấy hoàng đế truy hỏi lại càng sợ.

"Ngươi quản lý bao nhiêu nhân khẩu?"

"Thần ... Không biết ...."

"Khốn kiếp, ngay cả ở dưới có bao nhiêu nhân khẩu cũng không biết mà còn dám nói mình là Khang Cư vương à?"

Khang Cư vương khóc không ra nước mắt, biết thế chăm chỉ quản lý quốc gia, không nên suốt ngày ăn chơi, giờ không chứng minh được bản thân là quốc vương.

May là Lưu Khải dâng thư ghi chép rõ ràng tình hình của ngước Khang Cư, có thể xác đình người này là Khang Cư vương. Lưu Trường hỏi đi hỏi lại mãi mới gật gù:" Đại Hán ta từng nhiều lần khuyên nhủ ngươi đối đãi tốt với bách tính, chịu giáo hóa của thánh nhân, bảo ngươi tới Trường An bái kiến. Các tiểu quốc xung quanh Khang Cư đều đã nhận ân đức của Đại Hán, vì sao ngươi không biết tốt xấu, đối đầu với trẫm."

Khan Cư vương nhìn ra cơ hội sống, vội nói:" Thần không biết nhân đức của bệ hạ cho nên mạo phạm, lòng hổ thẹn lắm, xin bệ hạ tha cho, thần không dám nữa."

"Khá đấy, biết sai thì, trẫm không phải kẻ giết người bừa bãi. Nếu ngươi đã biết sai thì ở lại Trường An học tập đạo lý thánh nhân, bổ xung tài năng, thành thần tử Đại Hán. Ngươi có chịu không?"

"Thần chịu! Thần chịu."

Lưu Trường phất tay, liền có giáp sĩ đưa vị Khang Cư vương đó đi.

Lưu Hằng lần nữa không hài lòng:" Bệ hạ, sao giữ lại những kẻ này?"

Lưu Trường rất ít khi giết ngoại vương, đều cho họ sống ở Trường An, thậm chí cho họ cười vợ sinh con, bây giờ phía bắc Trường An có một con đường toàn ngoại vương bị bắt.

Rất nhiều người khó hiểu, với sự bạo ngược của bệ hạ, vì sao không giết những người này để khoe khoang võ công của mình?

Lưu Trường lần nữa bật cười:" Tứ ca, những người này còn sống hữu dụng hơn chết nhiều, giết họ thì dễ, nhưng để làm gì? Vừa rồi nước Phù Dư chấn động, trẫm trực tiếp phái nhi tử Phù Dư vương đi trấn áp, địch không đánh mà tan, đó là minh chứng tốt nhất."

"Huống hồ trẫm hay đi thăm họ, xem họ viết văn chương, tuy văn chương không ra sao, nhưng họ thích viết văn chương ca ngợi ân đức của trẫm, đó là sự cổ vũ lớn với lòng dân thiên hạ. Còn về phần uy hiếp gì đó, khi họ nắm trong tay trăm vạn quân trẫm còn chẳng sợ, nay sống ở Trường An, trẫm sợ cái gì?"

Lưu Hằng trầm tư:" Nếu bệ hạ đã có suy nghĩ của mình vậy thì thần không nói nhiều nữa . Bên phía Tây Đình bệ hạ đừng thưởng quá nhiều, thứ sử bên đó truyền văn thư, chỉ trích Tây Đình vương thiên vị thiếp thất, xem thường chính thất, phong khí hậu cung không tốt."

Lưu Trường lẩm bẩm:" Tên thứ sử này không có việc gì để làm à? Hậu cung đấu đá ghen tuông mà cũng dâng thư cho thứ sử."

"Đây là chuyện của nhi tử và nhi tức huynh, trẫm không xen vào, huynh xem mà làm."

Lưu Hằng lại nói:" Thần tới tìm bệ hạ không phải hoàn toàn vì chuyện Tây Đình, còn kênh đào, đóng thuyền ... Thần và Triệu việt vương thương thảo kế hoạch đại khái, Trương tả tướng chuẩn bị giao cho địa phương làm những chuyện này, đề cử đại thần Hồ Mẫu Sinh và Kham Dư gia La Thốc ..."

"La Thốc, chính là lão sư của Sở thái tử à? Ông ta hiểu cả kênh đào sao?"

"Chuyện công trình, bọn họ đều hiểu, Hồ Mẫu Sinh là người công chính, sẽ không thiên vị không bị mua chuộc. Có La Thốc hiệp trợ hắn, chuyện này chắc chắn sẽ làm tốt."

"Được, vậy cứ làm theo ý tả tướng, có điều phải hỏi ý nguyện của người ta ... Đừng ép người ta đi làm, bị ép đi làm và tự muốn làm kết quả khác nhau, hiểu thủy vận đâu phải chỉ có Kham Dư gia, còn có Mặc gia gì đó. Có thể hỏi xem Kham Dư gia họ có muốn làm không. Tứ ca hiểu ý trẫm chứ?" Lưu Trường hưng phấn nhảy mắt:

Lưu Hằng mím môi, thằng nhãi ngươi xấu tính thật đấy.

"Muốn! Ta đương nhiên là muốn! Bọn ta đều muốn!"

La Thốc kích động nắm chặt tay quan lại tới tìm mình, nói gì cũng không chịu buông tay, viên quan kia bị nắm tay tới run rồi.

Ông già này khỏe thật.

Quan lại thống khổ rụt tay lại, vội nói:" Bệ hạ nói rồi, không được uy hiếp các ngươi, phải hỏi ý muốn của các ngươi. Dù sao Kham Dư gia các ngươi đã lâu rồi không làm công trình, mà Mặc gia cũng sở trường cái này, nếu các ngươi không muốn thì để Mặc gia thay."

"Cái gì?" La Thốc cả kinh, lại lần nữa nắm chặt tay quan lại:" Không cần Mặc gia gì hết, để bọn ta làm đi! Bọn ta chắc chắn làm tốt hơn Mặc gia."

"Ta có thể lập lệnh trạng với bệ hạ, không làm tốt cứ chặt đầu ta."

Quan lại lần nữa run rẩy, đau đớn rụt tay lại, lầy này giấu tay sau lưng:" Nhưng Mặc gia đã đưa ra phương án chấp hành cụ thể, còn biểu thị sẽ chịu khổ thay các ngươi ..."

"Thối lắm, bọn ta nhất định làm tốt! Xin ngài chuyển lời cho bệ hạ, nếu không làm được, ta dẫn hết đệ tử nhảy xuống sông."

Quan lại hoàn thành sứ mệnh của mình xong, cuống cuồng chạy khỏi nơi này.

La Thốc quay người lại, nhìn đám đệ tử trước mặt, thời gian qua, được bệ hạ ưu ái, Kham Dư gia từ một học phái nhỏ đối diện với diệt vong đã phát triển nhanh chóng trở thành một học phái nhỏ còn truyền thừa tiếp được ... Mặc dù đệ tử thưa thớt, vẫn coi như thoát khỏi bờ vực diệt vong rồi. La lão sư không phải rình rập bắt người qua đường vào nghe giảng nữa.

Huống hồ đệ tử của ông còn có nhân vật lớn như Sở thái tử.

"Bao năm qua Kham Dư gia chúng ta không được coi trọng. Nếu không có ơn bệ hạ thì sớm không còn tồn tại nữa ... Nay chúng ta rốt cuộc cũng nghênh đón cơ hội của mình, phải chứng minh cho thiên hạ thấy, học vấn của chúng ta không kém ai."

La Thốc lớn tiếng nói, đám đệ tử cũng rất kích động, đây là lần đầu tiên họ phối hợp với triều đình làm việc, nếu làm tốt, nói không chừng có thể xin phép làm báo riêng, như thế có thể tuyển thêm nhiều người rồi.

"Ở Thái học suốt ngày đọc sách không học được tinh túy của Kham Dư gia, lần này toàn bộ chúng ta tới phương nam, đêm thứ ta truyền thụ thành thực tiễn."

"Vâng!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment