Ngoài Vương thành, nước Tây Đình.
Chỉ thấy hai bên đường bị giáp sĩ phong tỏa, bách tính chỉ có thể đứng cách trì đạo hơn 50 bước, nhón chân nhìn phía xa.
Ở giữa đường là một cỗ xe ngựa năm người kéo.
Tây Đình vương Lưu Khải cùng văn võ đại thần nóng ruột đứng đây đợi quân đội khải hoàn.
Tướng quốc Kỷ Thông, ngự sử thừa Chất Đô, đứng hai bên trái phải.
Sau khi cải cách địa phương, ngự sử đại phu các nước không còn tồn tại nữa, bọn họ thành ngự sử thừa, không dưới quyền chư hầu vương, thành quan giám sát nước chư hầu dưới quyền ngự sử đại phu.
Ở Tây Đình nhiều năm, Kỳ Thông không còn trẻ nữa, Lưu Trường nhiều lần muốn ông ta về triều nhưng ông ta đều uyển chưởng từ chối. Ông ta dâng thư nói với hoàng đế, nói nhiều kế hoạch phát triển Tây Định do ông ta soạn ra, nếu rời đi, người kế nhiệm không tiếp nối được, như thế không có được thành quả trong dự liệu.
Triều thần bất mãn với hành vi của ông ta, Trương Bất Nghi càng cho rằng, ông ta từ chối chiếu lệnh phải bắt xử tử.
Lưu Trường không nghĩ Kỷ Thông ở lại Tây Đình giúp Lưu Khải mưu phản, mà thực sự muốn làm nên một phen sự nghiệp.
Lưu Khải nhìn phương xa, mặt không giấu được nụ cười:" Lần này Hạ Hầu tướng quân lập công lớn rồi."
"Trừ được người Khang Cư, bốn phía xung quanh Tây Đình không còn kẻ địch nữa, sau này có thể yên tâm giúp người Thân Độc phòng bị người An Tức rồi."
Chất Đô nheo mắt:" Trước đó không lâu A Liệt tướng quân gửi thư tới nói mấy hành tỉnh bắc bộ tự ý phải người tới phía tây, sau khi bị phát hiện nói là muốn điều tra tình huống bên đó. Bọn họ cần chúng ta giúp, tốt nhất phái Hạ Hầu tướng quân đi một chuyến."
Nụ cười của Lưu Khải biến mất.
"Đám người đó dễ quên thật, trọng phụ vừa cho bọn chúng một bài học cách đây không lâu mà đã muốn giở trò rồi à? Tự tin thế?"
" Chủ yếu vì dân phu tầng thấp sau khi tiếp xúc văn hóa Đại Hán không muốn tin cái giáo gì đó nữa, bắt đầu bỏ chạy về phía nam và phía Tây Đình ... Điều này làm quý tộc phương bắc rất sợ hãi, quý tộc phương nam đại khái cũng rất bất an. A Liệt tướng quân không dễ sống." Chất Đô giải thích:
Kỷ Thông nghiêm túc nói:" Thân Độc không thể loạn, hiện giờ chúng ta nếu cần phải đóng ít quân ở phía bắc Thân Độc, nếu không sớm muộn cũng đánh nhau."
Lưu Khải gật đầu:" Quả nhân biết rồi, cứ xử trí người Khang Cư trước đã."
"Hạ Hầu tướng quân sao chưa về, chẳng lẽ ngay đường về nhà cũng không tìm thấy nữa?"
Đang tán gẫu thì đằng xa bụi bốc lên cuồn cuộn, tiếng vó ngựa vang dội, rầm rộ xuất hiện.
Hạ Hầu Táo đắc ý cưỡi con ngựa cao lớn đi chính giữa trên cùng đội ngũ.
Lần này Hạ Hầu Táo chủ động xuất kích, diệt Khang Cư, bắt Khang Cư vương, từ nay trở đi, toàn bộ Tây Vực sẽ do nước Tây Đình kiểm soát.
Hạ Hầu Táo là Tây Đình đệ nhất mãnh tướng, nhiều năm qua dần được rèn luyện ra rồi, chỉ cần cho hắn một phó tướng không tệ là chiến tích sẽ rất đẹp.
Hắn vốn dũng mãnh, tác chiến luôn đi đầu, biết cảm thông cho sĩ tốt, chỉ là đầu óc hơi kém, không thể đơn độc tác chiến, lại còn hay nhầm đường.
Lưu Khải định phái Lý Quảng tới, ai ngờ tên này bệnh lạc đường còn nghiêm trọng hơn Hạ Hầu Táo, có lần cả hai ra trận, tới khi khải hoàn mới gặp lại nhau, hai tên mãng phu này không để đặt ở cùng nhau, nên bố trí thêm một phó tướng trông coi cả hai.
Lần này xuất kích Khang Cư, Hạ Hầu Táo dốc sức hành quân, đi ba ngày ba đêm, tới ngày thứ tư trực tiếp tập kích, người Khang Cư chẳng kịp biết địch từ đâu chui ra.
Nghe nói Hạ Hầu Táo viết một cuốn binh pháp truyền cho quan quân tầm thấp.
Binh pháp của hắn rất đơn giản, nội dung hạch tâm chỉ có: Phải nhanh.
Lý Quảng phấn chấn đi bên cạnh Hạ Hầu Táo nói:" Quân hầu, lần này chúng ta bắt sống quân vương địch, có phải là công lao lớn nhất của Tây Đình chưa?"
"Đừng vì chút công nhỏ này mà tự đắc, tương lai chúng ta phải đi chơi An Tức vương." Hạ Hầu Táo nghiêm khắc mắng Lý Quảng:
Lý Quảng vội nghiêm mặt, lòng có chút hổ thẹn, đúng là tướng quân, tầm nhìn thật xa, mình sao có thể vì công lao nhỏ xíu này mà đắc ý chứ?
Hạ Hầu Táo nhìn thấy đội ngũ nghênh tiếp mình, hắn đắc ý đưa tay ra vẫy, thấy xa giá của đại vương vậy mà không xuống ngựa, nghênh ngang giục ngựa đi tới bên cạnh. Đợi tới khi đám Lưu Khải đi tới đón mới nhảy xuống:" Đại vương, tên vương gì đó, thần bắt cho đại vương rồi."
"Ha ha ha, lần này thần lập kỳ công bất thế đấy."
Lý Quảng thấy Hạ Hầu Táo cuồng ngạo như vậy, muốn nói lại thôi.
Lưu Khải rất rộng lượng tán dương:" Không thẹn là thường thắng tướng quân của quả nhân, công lao lớn thế này quả nhân không biết phải ban thưởng ra sao nữa. Thanh danh của tướng quân dứt khoát sẽ truyền khắp thiên hạ, cả a phụ tướng quân cũng thẹn không bằng."
Nghe Lưu Khải nói thế, Hạ Hầu Táo cười muốn lệch miệng:" A phụ thần xưa nay xem thường thần, nhưng ông ấy chưa từng có công lao diệt quốc. Lần này về thần sẽ dạy ông ấy cách đánh trận. Ha ha ha."
Lưu Khải cười to, vị tướng quân này rất dễ dỗ.
Trên yến tiệc, Lưu Khải nắm chặt tay Hạ Hầu Táo, ngồi cùng bàn.
"Hạ Hầu tướng quân quả nhiên là phúc tướng của quả nhân, lần này lập công lớn, bệ hạ nhất định sẽ thưởng to."
"Bệ hạ làm gì có cái gì hay mà thưởng, chẳng bằng đại vương đem tên tù binh hiến cho Lữ Lộc, chỗ hắn có không ít đồ tốt, thưởng còn nhiều hơn."
"Hạ Hầu tướng quân đừng nói tới thưởng vội. Quả nhân nghe nói An Tức có hành động, bệ hạ truyền lệnh bảo chúng ta cẩn thận."
Hạ Hầu Táo nổi giận:" Cái gì, khi đó ta nói, đại quân tới Thân Độc rồi thì không nên lùi lại, phải diệt An Tức, nhưng không ai nghe ra, lại đi nghe thái úy lui binh. Giờ thì sao, Hàn thái úy già cả lú lẫn, không biết dùng binh ... Để ta viết thư cho Hàn Tín ... "
"Tướng quân, tướng quân!" Lưu Khải vội ngắt lời:" Chuyện này không phải do thái úy, mà là bệ hạ hạ lệnh đấy, tướng quân viết thư cho bệ hạ ấy."
Hạ Hầu Táo không vui:" Nếu thần chất vấn đệ hạ, bệ hạ sẽ đánh thần, thần không đánh lại. Nếu nhất định phải chất vấn, phải đợi khi bệ hạ bệnh."
"Khụ ... Hạ Hầu tướng quân, thực ra quả nhân muốn hỏi, tướng quân có muốn đi Thân Độc không?"
"Hả? Đi Thân Độc à?" Hạ Hầu Táo vỡ lẽ:" Là vì An Tức sao?"
Lưu Khải kinh ngạc, sao nghe cái đã hiểu rồi, đây có phải là phong cách của ngài đâu.
"Tướng quân nói đúng, chỉ là An Tức xa quá ..."
" Đại vương không cần nói nữa, thần hiểu hết, An Tức bất kinh với bệ hạ, mà chúng xa quá, chúng ta không đánh được. Cho nên ta đi Thân Độc, đánh bọn chúng một trận, để bọn chúng thừa nhận mình là người An Tức."
Lưu Khải mặt tối sầm:" Kỳ thực là vì phía bắc Thân Độc có vài quý tộc liên hệ với An Tức, không phải vì ép cung như tướng quân nói."
Hạ Hầu Tào nghe Lưu Khải giải thích liền hiểu ra:" Không sao, ta nghĩ ba ngày rồi đi."
"Không được, phải đợi Thần Đồ Gia tới, tướng quân sẽ theo cùng."
"Hả, đại vương thấy nếu không có Thân Đồ Gia thì thần không thể một mình hoàn thành sứ mệnh à?"
"Không phải thế, chỉ là triều đình không biết uy danh của tướng quân, cùng đi đường thì tướng quân mới có cơ hội kể chiến tích của mình, thế chẳng phải hay sao?"
Hạ Hầu Táo gật đầu lia lịa.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com