"Trẫm nghe nói, ngươi ba lần dâng thư lên ngự sử, đàn hặc đám người Lục Giả xúi bẩy quân vương, lại viết văn chương trào phúng trẫm ham chơi quên chí, lại ra sức xúc phạm cuộc thi đấu bóng đá cấp quận, gây ra tranh luận kịch liệt ở thái học."
"Trẫm xưa nay là quân vương biết nghe lời khuyên gián."
"Ngươi có ý kiến có thể đề xuất."
"Trẫm không hiểu lắm, sao chỉ cho phép các ngươi chơi bời, lại không cho trẫm chơi bời, không cho bách tính thiên hạ chơi bời? Làm gì có đạo lý đó? Nếu ngươi thấy chơi bời không đúng, vậy chúng ta cấm toàn bộ hoạt động vui chơi thiên hạ, giống ở nước Tần ấy, mọi người đều làm việc của mình, ngươi thấy sao?"
"Ngươi là cao hiền Pháp gia, dạy ra không ít tài tuấn, trẫm luôn kính trọng ngươi, nhưng vì sao ngươi đối đầu với trẫm?"
"Rốt cuộc trẫm đắc tội với ngươi thế nào mà ngươi bới móc suốt thế?"
"Trẫm nể công lao ngươi, chưa từng để ý, nhưng giờ ngươi lại dâng thư, nói trẫm và Thân Đồ Gia uống say, ban thưởng vô độ, còn nói trẫm bất kính với Hiếu Nhân hoàng đế."
"Sao ngươi lại đối đãi với trẫm như thế?"
Lưu Trường đau lòng nói.
"Ngươi nói đi chứ?"
Lưu Trường lúc này đang ngồi trên người ông già, hai tay bóp cổ người ta, vị Pháp gia cao hiền này sắp sùi bọt mép rồi, sức đâu mà nói.
Vốn tâm tình bạo quân hôm nay không tệ, Thân Đồ Gia nhận lệnh, tay cầm tiết trượng tam công, thân mặc miện phục quốc tướng, dẫn 300 kỵ binh tới Thân Độc. Sau này chuyện quân sự ở Thân Độc do ông ta phụ trách.
Vốn đây là chuyện tốt, nhưng vừa tiễn Thân Đồ Gia đi, Lưu Trường nhận được một tấu thư.
Trách mắng y uống rượu với Thân Đồ Gia, mắng y ban thưởng Thân Đồ Gia quá nhiều, cho rằng quyền lực của Thân Đồ Gia quá lớn.
Thế nên mới đắc tội với Trường Lão gia, mới có cảnh hôm nay.
Trẫm toàn lực đề phòng An Tức vương, ngươi nói trẫm yến tiệc quá độ, ban thưởng quá độ.
May là Lưu Trường không có ý bóp chết vị cao hiền này.
Y buông tay ra, người kia liền thở hồng hộc, mắt chứa đầy phẫn nộ.
"Bệ hạ! Thân Đồ Gia tài đức gì, sao xứng với vị trí tam công tôn quý."
"Chẳng qua là tên giáp sĩ tầm thường thôi."
Lưu Trường vỡ lẽ:" À, thì ra không phải ngu xuẩn mà đơn thuần là ghen tỵ ... Thế thì dễ. Lộc! Đưa kẻ này tới Thân Độc, để ông ta cảm thụ được tài đức của Thân Đồ Gia.”
Lữ Lộc vội nhận lệnh, người kia vẫn lớn tiếng nói:" Bệ hạ gần tiểu nhân sẽ dẫn tới đại họa."
Không đợi ông ta nói hết đã có giáp sĩ kéo đi.
Lưu Trường ngồi về chỗ:" Đám người này suốt ngày đả kích triều đường, chỉ trích đủ kiểu, đều coi thường Thân Đồ Gia, nhưng bản thân chúng thì sao? Trừ cái mồm biết nói ra thì có thể làm gì? Đôi khi trẫm chỉ muốn sai người xem xét sách của chúng, tìm ra lời bất lợi với Đại Hán, trực tiếp xử tử."
Lữ Lộc rùng mình:" Bệ hạ sao có thể vì văn chương mà bị tội chứ?"
"Trẫm chỉ nói thế thôi, trẫm không phải bạo quân." Lưu Trường hậm hực:" Đám Hàn Anh ra sao?"
"Họ chưa xuất phát ạ."
"Lão sư trẫm làm việc đúng là chậm, chỉ sinh con là nhanh thôi, sáu ngày rồi sao lại chậm thế, ông ấy đang làm gì?"
Lữ Lộc không chắc lắm:" Hình như ở phủ Tả tướng."
"Hả? Hai người họ tụ lại một chỗ làm gì?"
Cùng lúc đó trong phủ Trương Bất Nghi, hai vị quốc tướng ngồi đối diện với nhau, trước mặt đầy đủ hoa quả, trà, nhưng không ai ăn uống.
Trước mặt họ là tấm bản đồ cực lớn trên đó có đường sá, kênh đào, vân vân...
"Trì đạo phía bắc đã sửa xong, còn xây thêm vài con đường, mệnh lệnh từ Trường An, một tháng tới được Đường Triệu, ba tháng tới được nước Yên … Phiền nhất là Tây Đình, sáu tháng mới tới nơi."
" Nay vẫn khó ở phía nam, phương nam nhiều hồ ao sông ngòi, xây trì đạo hao phí lớn. Muốn liên hệ với Trường Sa, Điền, Nam Việt, Ngô, chỉ có thể xây dựng kênh đào ..."
Trương Bất Nghi nghe rất chăm chú, nhưng nghe xong lại cười:" Ngài nói có lý, nhưng triều đình cần gì bỏ tiền xây kênh đào. Ta nghe nói các nước Trường Sa, Nam Việt đều giàu có, sao không để họ bỏ tiền làm."
"Giao thông thiên hạ cần là một chỉnh thể, nếu để họ xây dựng, không có thống nhất, e là phối hợp không thỏa đáng, cuối cùng thành phí công, phí sức, hiệu quả không như ý ...
"Nay quốc khố khả yếu, sao không đợi một quãng thời gian nữa hẵng làm?"
"Không thể đợi được, vì chuyện này có liên quan tới Thân Độc." Trương Thương giải thích:" Từ Nam Việt ra biển tới Thân Độc, giảm được tới bảy tháng, nay Ngô Vương, Triệu Việt vương đều ở trên triều, bọn họ am hiểu thủy đạo phương nam, có thể nhờ họ giúp ..."
"Bất Nghi, tuổi ta cao lắm rồi, bảo ngươi làm việc này không phải vì ta sợ khổ, mà để ngươi có thêm kinh nghiệm, trở thành Đại Hán đệ nhất tướng, thay thế vị trí của ta ... Gần đây sức khỏe của ta ngày một kém ... Khụ khụ ..."
Trương Thương nói tới đó ho liên hồi.
Trương Bất Nghi cười nhạt.
Trương Thương lom khom rời đi.
Ông ta vừa đi, Lưu Yên không vui ngồi xuống bên Trương Bất Nghi, trong lòng bế một đứa bé, trước đó không lâu bọn họ có thêm một nhi tử:" Lương nhân, chàng hà tất đối xử với Trương tướng như thế? Thiếp thấy tóc ông ấy tóc bạc hết cả, đúng là chẳng sống được bao lâu. Ông ấy chắc gì không phải thực lòng phó thác, chàng vô lễ như thế không nên."
Trương Bất Nghi mặt lạnh tanh:" Hừ, nàng thì hiểu cái gì, ông ta không còn nhiều thời gian à? Đứa con nhỏ nhất của ông ta cùng tuổi với con chúng ta."
Lưu Yên tròn mắt:" Bằng tuổi ông ấy ..."
"Ngày nào đó ta chết rồi, nói không chừng ông ta vẫn có thể sinh thêm vài đứa con." Trương Bất Nghi đùng đùng nổi giận đi vào trong phòng:
Chưa đợi Lưu Yên kịp phản ứng, Trương Bất Nghi ôm không ít thư tịch đi ra:" Ta tới ngự sử phụ một chuyến, không cần đợi ta về ăn cơm."
Nói xong vội vàng đi ra ngoài.
Lưu Yên tủm tỉm cười nói:" Lương nhân, hôm nay đừng tá túc bên ngoài nhé ... Thiếp điều dưỡng khỏe rồi.”
Trương Bất Nghi cứng người, lảo đảo một cái rồi vội vàng ổn định lại thân thể, trừng mắt với Lưu Yên, giận dữ rời nhà.
Lưu Yên thì bật cười.
Trương Bất Nghi ngồi xe, phóng như bay suốt dọc đường, rất nhanh tới phủ ngự sử.
Biết tin Tả tướng tới, Lưu Hằng vội sai người mở rộng cửa chính nghênh đón.
Trước kia Lưu Hằng hơi coi thường vị Trương tả tướng này, nhưng từ khi được Trương Bất Nghi giúp đỡ, hắn không còn như thế nữa. Lưu Hằng là người biết sai thì sửa, khác hẳn với loại người biết sai nhưng vĩnh viễn không sửa như Lưu Trường.
Lưu Hằng rất cung kính với Trương Bất Nghi còn thi lễ trước, Trương Bất Nghi thong thả đáp lễ, hai người mới vào phòng.
"Tả tướng tới đây không biết có sai bảo gì?"
"Ngự sử xem cái này ..." Trương Bất Nghi trải văn thư tới trước mặt Lưu Hằng:" Đây là tình hình rất nhiều đường thủy và cửa càng phía nam. Trương hữu tướng vừa tới tìm ta, nói chuyện vận hạ, ông ấy cho rằng Đại Hán sau này nên đóng thuyền lớn, toàn lực mở biển, thăm dò cương vực hải ngoại ..."
Lưu Hằng nghe là hiểu:" Nên ông ấy muốn đào kênh, để phía nam cũng thông suốt như phương bắc phải không?"
"Đúng vậy, nên ta tìm ngự sử bàn bạc ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com