Mưu đồ gì chứ, sao đột nhiên lại thành chúng ta che giấu kỳ lân rồi, diễn biến bất ngờ làm nhiều đại nho ở đó á khẩu, không biết nói sao.
Những Nho sinh tới nghe giảng hoang mang, không rõ xảy ra chuyện gì.
Tả Hạm hạ thấp giọng xuống:" Thân Bồi công, kỳ lân không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của chuyện này ... Loại chuyện này không thể truy cứu sâu."
Thân Bồi nghiêm túc nói:" Sao lại không quan trọng, vô cùng quan trọng là khác. Bệ hạ nghe tin tức về kỳ lân kích động lắm, đang đợi kỳ lân để khoe với thần tử kia kìa ... Bệ hạ đã ra lệnh mở tiệc, bảy ngày sau triệu tập quần thân tới xem kỳ lân ... Các ngươi mau mang kỳ lân ra cho bệ hạ xem."
Tả Hàm chỉ thấy toàn thân không khỏe.
Đầu tiên là có tin đồn về kỳ lân rồi mình mới tạo thế vì bệ hạ, bệ hạ vui vẻ tiếp nhận là được, tìm kỳ lân làm cái gì? Người bình thường ai làm thế.
Ông ta im lặng hồi lâu, bất lực nói:" Thân Bồi công, chỗ bọn ta không có kỳ lân."
Thân Bồi giục:" Vậy kỳ lân đâu, mau đi lấy ..."
"Ta, ta ..." Tả Hàm nghẹn tới nước này rồi đành nói thẳng:" Thân Bồi công, có kỳ lân hay không, tự ngài còn không rõ sao?"
"Rõ cái gì, ta đã thấy đâu, các người mới thấy kỳ lân, các người mới hiểu rõ chứ."
Thân Bồi sốt ruột phất tay:" Được rồi, không nói nhiều với các ngươi nữa, bệ hạ có lệnh, ai cũng phải theo. Bệ hạ tốn công bày tiệc, nếu không có kỳ lân hiến lên, các ngươi đợi đón nhận lửa giận của bệ hạ đi ... Đừng quên kết cục của đám Trương Việt, Vũ Tối."
Nói xong ông xoay người đi luôn.
Trên đường về đám đệ tử của ông ta hơi thất vọng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau to với đám người Công Dương học phái. Vì có thể đánh tốt trận này, bọn họ từ sáng đã ăn no, dưỡng sức ... Sao lại không đánh?
"Lão sư, không phải nói đi bắt đám tiện nho à? Vì sao không ra tay? Bọn chúng tuy hung dữ, nhưng nhân số ít, chắc gì là đối thủ của chúng ta?" Có đệ tử tay vẫn lăm lăm kiếm hỏi:
Thân Bồi mắng:" Đừng có cứ hơi nghe thấy chuyện gì là ầm ĩ lên đòi động thủ. Các ngươi là nho sinh, không phải du hiệp đường phố, đừng có hơi chút là rút kiếm nói chuyện! Làm việc gì thì cũng đừng để có lỗi với thân phận người đọc sách."
Đám đệ tử cúi đầu.
Thân Bồi công tiếp tục nói:" Tổ sư của chúng ta tuy gọi các phái là tiện nho, nhưng cũng là vì cổ vũ chúng ta đấu tranh với nhau ... Công Dương dù khốn kiếp tới mấy cũng là Nho gia chúng ta, sao lại thích ra tay với đồng môn như thế? Chuyện này càng khiến Nho gia nội chiến thêm quyết liệt. Chúng ta phải thông qua biện pháp khác giải quyết vấn đề ... Tốt nhất là để đám người này y thức được sai lầm của mình."
"Hiện giờ bọn chúng hẳn bắt đầu khốn đốn rồi, đợi chúng nhận tội thì chúng ta giúp chúng một tay."
Lại có đệ tử hồ nghi hỏi:" Nếu bọn chúng không ý thức được sai lầm thì sao ạ?"
Thân Bồi nắm chặt kiếm bên hông:" Thì chúng ta giúp chúng hiểu ra."
Đúng như Thân Bồi nói, chỗ Công Dương học phái bây giờ đang im lặng như chết, mọi người đều hoảng hốt, không biết phải làm gì, không còn cảnh náo nhiệt như vừa rồi.
"Giấu riêng kỳ lân, chẳng lẽ bệ hạ thực sự cho rằng chúng ta giấu kỳ lân à?"
Có sĩ tử trẻ đứng lên:" Bệ hạ mà không thấy kỳ lân sẽ nổi giận, chúng ta mau đi tìm kỳ lân thôi ..."
Hắn còn chưa nói hết thì bị sư huynh ở bên bợp mạnh vào đầu:" Tìm cái gì mà tìm, có kỳ lân hay không trong lòng ngươi không rõ à?"
Có người giải thích:" Kỳ lân sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt thế nhân, nghe nói mỗi 400 năm mới xuất hiện một lần ... Lần này đã xuất hiện, vậy phải đợi thêm 400 năm ..."
"Ngươi nói hay lắm, đi bảo với bệ hạ như vậy nhé."
Người đó im re.
Chẳng ai ngờ tới bệ hạ coi là thật, với tính cách ưa nịnh của bệ hạ, nghe chuyện này phải vui vẻ lập niên hiệu Kỳ Lân, sau đó xác lập địa vị chủ đạo của Nho gia chứ. Sao lại đi tìm kỳ lân, quan trọng đâu phải kỳ lân, mà là đạo đức của bệ hạ chứ?
Tả Hàm hoảng rồi, Hồ Mẫu Sinh đi cùng người Kham Dư gia làm kênh, bọn họ không biết làm sao?
Có người đề nghị:" Chúng ta đi tìm Công Tôn quân đi ..."
Công Tôn quân là Công Tôn Hoằng, hắn ta bắt đầu con đường ngược dòng của mình, cho mọi người biết thế nào mới là khí vận đến muộn ... Từ huyện nha liên tiếp ba lần nhảy cấp lên tới phủ nội sử rồi nhảy tới phủ ngự sử, rất được ngự sử đại phu coi trọng.
Tả Hàm lắc đầu:" Trước kia chúng ta dâng thư hắn đã phản đối, giờ xảy ra chuyện sao có thể nhờ hắn giúp."
"Nói thế nào thì cũng là đại nho của Công Dương chúng ta mà, không thể để học phái hổ thẹn chứ ..."
Mọi người thương lượng rất lâu, cuối cùng quyết định đi cầu viện vị đại nho này.
"Trọng phụ, đây là danh sách đàn hặc tháng này."
"Cháu đã xem qua rồi, chỉ có một phần ba là chuẩn xác, có thể bắt ngay, còn lại phải điều tra thêm."
Lưu an đưa văn thư cho Lưu Hằng, nói ra cái nhìn của mình:
Lưu Hằng gật đầu nhận lấy:" Gần đây bận hả?"
Lưu an cười gượng:" Trọng phụ, không phải cháu không tĩnh tâm làm việc, mà là có kẻ không cho cháu tĩnh tâm ... Đám người Nho gia khinh người quá lắm."
Lưu Hằng hờ hững nói:" Vậy sao tới giờ còn chưa ra tay?"
"Vì hiếu đạo à? Ngươi có thể không ra mặt, ngầm chỉ đạo Hoàng Lão mà, đâu cần khi đang làm việc còn lén xem báo chí học thuật .."
"Đó là tranh đấu học thuật giữa Hoàng Lão và Nho gia, không liên quan tới thái tử Đại Hán."
Câu trả lời này khiến trên mặt Lưu Hằng xuất hiện nụ cười:" Khá lắm, có tiến bộ. An, ta hỏi ngươi, Cao hoàng đế thuộc học phái gì?"
"Cao hoàng đế không thuộc bất kỳ học phái nào, chỉ có các học phái cố gắng thích ứng với người." Lưu An đáp:" Cháu cũng không thuộc học phái nào, Hoàng Lão thuộc về cháu, cháu không đợi Hoàng Lão thích ứng với mình mà sẽ khiến Hoàng Lão thành học phái thích hợp với mình nhất, vì Hoàng Lão bao quát vạn vật, lại dễ sửa đổi."
Lưu Hằng vỗ tay:" Ngươi luôn coi chuyện học phái làm chuyện chính của mình, khiến ta lo lắng, giờ ta không lo nữa rồi ... Quân vương không thể bị học phái ước thúc, sẽ ảnh hưởng tới sách lược trị quốc, hậu quả nghiêm trọng."
"Khi lợi ích của học phái đủ lớn, bọn họ sẽ không muốn thay đổi nữa mà sẽ tiêu diệt tất cả những ai muốn thay đổi, vì như thế sẽ tổn hại lợi ích bản thân. Bới vậy quân vương phải biết buông bỏ lựa chọn, không thể về công tích nhất thời mà vứt bỏ tương lai ..."
Lưu An khiêm tốn nói:" Trọng phụ, cháu hiểu rồi, cháu sẽ không tham dự vào loại chuyện này."
Lưu Hằng chợt quay đầu hỏi quan lại bên cạnh: "Công Tôn Hoằng, ngươi hiểu chưa?"
Công Tôn Hoằng đang bận rộn làm việc, vội vàng đứng dậy hỏi:" Ngự sử hỏi gì ạ?"
Lưu Hằng cười to:" An, ngươi nhìn đi, đó mới là quan viên làm việc thực sự, không bị chuyện bên ngoài quấy nhiễu, chuyên tâm việc của mình."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com