Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1070 - Chương 1070: Con Cái Lớn Cả Rồi.

Chương 1070: Con cái lớn cả rồi.

"Bệ hạ!"

"Bọn thần biết sai rồi!"

"Xin bệ hạ trị tội bọn thần."

Mười mấy vị Công Dương đứng đầu lúc này quỳ trước mặt Lưu Trường, Công Tôn Hoằng cũng ở trong đó, mặt đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Xem ra bọn họ sợ lắm rồi.

Lưu Trường có hơi hồ nghi, Thân Bồi đã làm gì khiến đám Công Dương không sợ trời không sợ đất biến thành như thế?

Công Tôn Hoằng rất nghiêm túc nói:" Bệ hạ, bọn thần nhẹ dạ tin vào lời đồn dân gian, lỗ mãng dâng thư, thực sự là đại bất kính với bệ hạ. Xin bệ hạ trị tội, bọn thần không dám làm thế nữa."

Lưu Trường khẽ ve cằm:" Các ngươi chuyển biến nhanh thật đấy ... Chẳng lẽ do Công Dương Thọ hoặc Hồ Mẫu Sinh viết thư về?"

"Bọn họ chưa từng viết thư, bọn thần thật lòng nhận tội."

"Nếu các ngươi ý thức được lỗi của mình, trẫm cũng khoan dung đại lượng, không làm khó các ngươi ..."

"Xin bệ hạ đưa bọn thần tới Hạ, tới Tây Đình! Bọn thần nguyện ý lưu đày." Có Nho sinh lớn tiếng nói:

"Rắm thối, như thế mà là trừng phạt à, đó là ban thưởng."

Lưu Trường không nhịn được chửi mắng, nếu học phái khác bị đưa tới tái ngoại sẽ vô cùng sợ hãi, sẽ không muốn ... Nhưng Công Dương không phải học phái bình thường, đắm này nằm mơ cũng muốn ra tái ngoại giáo hóa người Hồ hay lập quân công gì đó. Ra tái ngoại với họ mà nói là về nhà, là cơ hội giáo hóa thiên hạ, lập công dựng nghiệp.

Nghe hoàng đế chửi mắng, đám người Công Dương thở pháo, mấy tên tẻ tuổi còn đắc ý, Công Dương chúng ta thật uy phong.

"Các ngươi làm hỏng lề thói thái học, thế này đi, các ngươi quét dọn thái học một năm cho trẫm."

Cả đám vội bái tạ.

Lưu Trường giữ Công Tôn Hoằng lại, số kia cho cuốn xéo.

"Chuyện là sao? Sao bọn chúng lại sợ hãi như thế?"

Công Tôn Hoằng thi lễ:" Bệ hạ, thái tử lên tiếng, sau khi đăng cơ sẽ diệt Công Dương phái."

"Hả?" Lưu Trường tròn mắt:" Thế này đâu giống lời thái tử nhà ta nói ra ... Sao nghe giống như Hạ vương nói ấy."

Công Tôn Hoằng không che giấu gì, có sao nói lấy:" Thần đem lời này của thái tử, nói với đồng môn, bảo họ, nếu tiếp tục làm việc chọc giận thái tử, đợi thái tử lên ngôi, Công Tôn không còn ... Bọn họ sẽ là tội nhân làm học phái diệt vong. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ học phái bị diệt, mà thái tử tuy hiền hòa, nhưng người phía dưới thì .. Khụ khụ, bọn họ sợ lắm, nên tới thỉnh tội."

"Hả? Dễ thế."

"Bệ hạ, Thân Bồi Công tới tìm kỳ lân đã làm bọn họ sợ mất cả hồn vía rồi, nên nghe thêm câu này của thái tử thì không dám nghĩ gì nữa ... Kỳ thực với nhiều học phái, điện hạ còn đáng sợ hơn bệ hạ."

"Vì sao?"

"Bệ giết người, nhưng điện hạ có thể diệt phái ... Điện hạ học vấn cao, am hiểu các phái, nếu có ý diệt Công Dương ..."

"Càn rỡ!" Lưu Trường quát:" Ngươi nói học vấn của trẫm không bằng Lưu An à?"

Công Tôn Hoằng vội vàng hành lễ:" Không phái thế ạ, học vấn của bệ hạ là ở trị quốc, văn chương chỉ là tiểu đạo, bệ hạ không thèm để ý mà thôi."

Lưu Trường hài lòng với cách nói này, lập tức mắng:" Được rồi, cút xéo, tên cầm đầu Công Dương các ngươi sắp về rồi, tới lúc đó trông coi bọn chúng đừng để chúng giở trò, nếu không trẫm diệt học phái các ngươi."

"Cầm đầu??? Bệ hạ nói là ..."

"Tứ, thời hạn lao dịch của nó sắp hết rồi, nó sẽ về vào quân học học tập."

Công Tôn Hoằng tái mặt:" Hết nhanh thế ạ."

"Vốn là một năm ... Á à, ngươi đó ý kiến với nhi tử của trẫm."

"Không ạ, thần chỉ thấy thời gian trôi qua nhanh quá, mới hôm qua tiễn Hạ vương đi phục dịch."

Lưu Trường phất tay, Công Tôn Hoằng rời Hậu Đức Điện thở dài, sư thúc sắp về rồi, giờ mới thực sự là chết người đây.

Giây phúc đó Công Tôn Hoằng tuyệt vọng, tựa hồ nhìn thấy sư thúc và đám đồng môn kia rút bội kiếm la hét đòi ...

Lưu Trường trở về Tiêu Phòng điện.

Gần đây Tào Xu rất vui, gần đây nàng làm một chuyện có ý nghĩa, trước đó nàng theo Lưu Trường đi khắp các nước, chú ý một chuyện, nàng tới rất nhiều ẩn cung.

Ẩn cung là một loại cơ cấu phúc lợi, mục đích chủ yếu là dùng để bố trí những người tàn tật, không thể lao động.

Lúc Đại Hán mới thành lập, vì chiến sử mà người tàn tật rất nhiều. Tiêu Hà bắt đầu kiến lập hệ thống phúc lợi cho Đại Hán.

Tào Xu chú ý tới hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ của các ẩn cung, quan lại chẳng để ý lắm tới những nơi này, dù có người chết đói chết lạnh cũng không ai tới truy cứu.

Hoàng hậu về cung một cái liền cùng thái hậu chuyện này, hai người cùng bàn tính thiết lập điều luật đặc thù để chiếu cố những người tàn tật này.

Hệ thống phúc lợi hoàn thiện cũng là một tượng trưng quan trọng cho sự phát triển của Đại Hán.

Tào Xu còn đích thân tới rất nhiều ẩn cung, thăm hỏi bách tính, gây áp lực lớn với quan lại.

Lưu Trường rất tán đồng với Tào Xu, quần thân cũng không dám phản đối, vì đó là chuyện đạo đức. Ở mặt nào đó mà nói quan niệm đạo đức của Đại Hán rất tiên tiến, ít nhất nhân vật lớn làm chuyện xấu phải kiếm lý do che đậy. Không hề giống đám sĩ đại phu và tinh anh thế gia vượt sông chạy về phương nam sau này.

Bọn chúng hoàn toàn không thèm che giấu hành vi tàn ác, ngang nhiên dẫn gia đinh ra ngoài lấy cướp bóc làm thú vui, ngược đãi giết chóc bách tính giải trí, không để ý thanh danh, coi đó là vinh, đúng là điên cuồng mất nhân tính.

"Thế nào, tình huống có khá hơn không?"

"Tốt hơn nhiều rồi, lần này thiếp tới ẩn cung, họ đã có áo mới, ăn uống không tệ, còn có thịt."

Lưu Trường cười nhạo:" Đóng giả cho nàng xem mà thôi, triều đình còn chưa cấp vật tư, đâu ra áo mới? Còn thịt nữa. Chỉ là để lấy lòng nàng."

Tào Xu nghiêm túc nói:" Dù là lấy lòng cũng giúp họ sống tốt hơn."

"Đúng thế, nếu trẫm đã chẳng để nàng đi ... Sau này nàng thường xuyên tới thăm một chút, để chúng không dám lơi lỏng. Có điều Đại Hán lớn quá, riêng mình nàng là không đủ, quan trọng là có chế độ hoàn thiện. Nói ra nàng cũng tinh mắt đấy, trẫm không nhìn ra mà nàng phát hiện được ... Chậc chậc, cả a mẫu cũng khen nàng là hiền hậu."

Tào Xu vội nói:" A mẫu lúc mới quản lý Đại Hán cũng từng dặn dò địa phương an bài người cô quả ... Nói tới hiền minh, thiếp không bằng a mẫu."

Lưu Trường đắc ý:" Đương nhiên rồi, dù sao cũng là a mẫu của trẫm, làm sao mà kém được."

Hai người trò chuyện tình hình các nơi. Rồi quay về vấn đề con cái."

"Tứ sắp về rồi, nó về cho tới quân học vài năm là có thể về phong quốc. Bột thì trẫm không lo, hai huynh đệ chúng có thể chiếu cố cho nhau ... Chỉ là Lương, nó hiền quá, không thích tiếp xúc, ít nói chuyện, trẫm không biết an bài nó ra sao. Cho nó đi lao dịch, nó chịu không nổi , mà học vấn trong thái học chẳng cái nào hợp với nó."

Tào Xu bình tĩnh nói:" Thiếp thì thấy bây giờ phân quyền rồi, chẳng làm được gì lớn, bình an là đủ."

Lưu Trường nghĩ một lúc thấy có lý:" An trưởng thành rồi, trẫm cũng không phải lo nữa ... À phải, Bột có thư về không?"

"Có thư, hôm qua thư về nói nó ở nước Tề bái phỏng những đại gia có tiếng, theo họ học tập ..."

“Tốt, tốt, chúng lớn cả rồi, trẫm không phải để ý nữa, trẫm có thể rảnh tay theo dõi An Tức rồi.”

Bình Luận (0)
Comment