Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1076 - Chương 1075: Hào Kiệt Trường An.

Chương 1075: Hào kiệt Trường An.

"A phụ, người không nên làm thế."

"Hoài Âm hầu từng mấy lần mưu phản, bệ hạ vẫn vô cùng tin tưởng ông ấy, khi xuất chinh để ông ấy thống soái đại quân, không có nửa phần kiêng kỵ. A phụ thấy tài năng của mình đã hơn Hoài Âm hầu chưa? Bệ hạ vì sao phải kiêng kỵ người? Nếu bệ hạ có ý đó, a phụ có thể xông qua các trạm gác từ Hà Tây tới đây không? Chẳng cần triều đình, một đạo ý chỉ bệ hạ đưa xuống, Hạ Hầu Táo của Tây Đình, Sài Vũ của Bắc Đình, Lô Khanh của Lũng Tây, ba người đó hợp lại, a phụ chống được bao lâu?"

"Dù họ không đối phó được, nếu con suất lĩnh Bắc Quân tới, a phụ chống nổi mười ngày không?"

Chu Á Phu cau mày, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc.

Chu Kiên ngồi bên thôi mà tim đập chân run.

Chu Bột bị chính con mình giáo huấn xa xả, mặt càng khó coi. Ông ta vừa về, hai đứa nhi tử tới nhà, cha con nhiều năm không gặp, tưởng sẽ là một cảnh cảm động, kết quả Chu Á Phu mở mồm ra một cái là răn dạy, cực kỳ bất mãn với hành vi của ông ta.

"A phụ phải thay đổi tính cách đi, quân công của người lớn tới mấy cũng không nên đi sỉ nhục người khác. Dọc đường tới đây người xông qua sáu quan ải, nếu cứ thế xông tới Trường An, vào thành, sẽ bị ngự sử đại phụ bắt ngay ..."

"Không tới lượt ngươi giáo huấn ta." Chu Bột lạnh lùng cắt ngang:" Đợi khi nào quân công ngươi hơn ta thì hẵng thuyết giáo."

Hai cha con đều không nói nữa, không khí trở nên căng thẳng.

Chu Kiên đầy làm người hỏa giải:" A phụ, nhị ca quan tâm tới người thôi, không phải là thuyết giáo, bọn con đều lo cho người, nếu a phụ chịu về Trường An, bọn con sẵn sàng vì a phụ bôn ba, để a phụ lần nữa làm tướng."

"Ngươi nói cái gì thế?" Chu Á Phu mắng đệ đệ, rồi quay sang Chu Bột:

"A phụ không được đi Thân Độc, người tuổi cao thế này, đường tới Thân Độc xa xôi, với sức khỏe của người làm sao chịu nổi, huống hồ thời tiết nơi đó nóng bức vô cùng ... A Phụ tốt nhất là ở Trường An, để con đi Thân Độc."

Nghe Chu Á Phu nói nửa đâu, Chu Bột còn bình tĩnh, đến nửa sau thì liền đùng đùng nổi giận.

Té ra ngươi ngăn cản ta đi Thân Độc là để mình đi à?

"Đừng cho rằng ở Bắc Quân vài năm, liền thành đại tướng quân gì đó, ngươi có tư cách gì đi Thân Độc. Chuyện này do bệ hạ định đoạt.

Hai cha con không cách nào hòa hợp, kết quả giải tán không vui vẻ gì.

Ra ngoài, Chu Kiên bất lực kéo tay nhị ca:" Huynh trưởng, cần gì phải thế? Tính a phụ trước giờ vẫn vậy, nhịn chút là được rồi, cần gì gay gắt như vậy."

Chu A Phu nghiêm túc nói:" Phải nói, nếu ông ấy không biết nhẫn nhịn nhún nhường, Chu gia này sẽ hủy bới ông ấy.”

Chu Kiên lòng chua chát, a phụ và nhị ca tính tình giống hệt nhau, vì thế luôn xung khắc, nhưng hắn là đứa nhỏ nhất trong nhà thì làm gì được, có lẽ đại ca về sẽ tốt hơn.

Sau khi Chu Á Phu đi không lâu, Chu Bột tới tìm Vĩnh Thọ điện.

Không phải ông ta muốn tới, mà là bị cận thị mời tới.

Thái hậu nhìn vị hổ tướng râu tóc đã bạc, không còn trẻ trung gì này, hỏi thẳng:" Ta nghe nói ngươi không muốn ở lại Trường An, vì sao? Sợ có người mưu hại ngươi à?"

Chu Bột thần sắc nghiêm túc:" Thái hậu, thần không nhớ tới nay mình chinh chiến bao năm, sớm quen giáo trường, chiến trường, không muốn chết bệnh trên giường. Thần thiện chiến, hiếu chiến, nguyện vì vương sự chiến tới chết."

Thái hậu cười:" Ta hiểu, nhưng nếu thiên hạ không còn chiến sự nữa thì sao? Chớ quật cường."

"Trường sẽ không bạc đãi đám lão tướng các ngươi, nếu ngươi thực sự không muốn dạy học thì nói với ta một tiếng là được, đừng làm chuyện ngang ngạnh như thế. Tuổi chúng ta đã cao, chẳng sống được bao nhiêu, chớ làm việc hủy thanh danh cả đời."

Chu Bột im lặng.

"Năm xưa Cao hoàng đế trước khi đi, nói Quán Anh không có chủ kiến, Hàn Tín quá có chủ kiến, Hạ Hầu Anh cố chấp không thay đổi được ... Cao hoàng đế nói, trên triều chỉ ngươi tin cậy được."

Chu Bột cúi đầu.

"Tới giờ ta cũng vẫn nghĩ thế, ai có thể làm loạn chứ không phải ngươi ... Bột à, Trường kế thừa ý chí Cao hoàng đế, thay ông ấy trị vì giang sơn, thiên hạ đại trị, bách tính giàu có, không làm mất thanh danh a phụ."

"Ngươi thân với Cao hoàng đế thân nhất, nguyện vì ông ấy mà liều mạng, sao không thể vì người kế thừa ông ấy mà thoái nhường?”

Chu Bột không biết nghĩ gì, gật đầu:" Vâng."

Không lâu sau ông ta tới Hậu Đức Điện biểu thị sẽ ở lại Trường An dạy học.

Chuyện này làm Lưu Trường mừng quá nỗi.

Đối với con người này, Lưu Trường đúng là hết cách rồi, chẳng lẽ đánh cho một trận? Chưa nói tuổi ông ta đã cao, ông ta cũng không phải đám hủ nho cả ngày ba hoa bốc phét, mà là tướng quân đã vì Đại Hán lập công hiển hách, không thể đối xử như thế.

Nhưng nếu dùng lời mà khuyên thì ... Khuyên được sớm không có chuyện này.

Cho nên Chu Bột đột nhiên thay đổi làm Lưu Trường vui lắm, nắm tay ông ta vì sao lại muốn ở lại Trường An, Chu Bột mới kể chuyện mình vừa tới Vĩnh Thọ điện.

Lưu Trường cười ha hả, xem ra vẫn là a mẫu có uy vọng nhất, bao sao Chu Bột phải cúi đầu, tiễn ông ta đi rồi, y vội vàng đi tìm a mẫu.

A mẫu đúng là người hỗ trợ mạnh nhất của mình.

Chuyện gì không làm được tìm a mẫu, thế là chẳng có vấn đề gì.

"A mẫu !"

Có con lợn rừng xông thẳng vào Vĩnh Thọ Điện.

Lưu Trường mặt đầy sùng bái ngồi bên Lữ hậu:" A mẫu, Chu Bột khó đối phó như vậy mà người chỉ cần vài lời đã khiến ông ta tâm phục khẩu phục ... A mẫu dạy con làm sao đối phó với đám lão già này đi. A mẫu, Lộc không có ở đây, nếu không con sẽ thưởng cho người trăm vàng."

Lữ hậu cười nhạt:" Còn có chuyện gì bệ hạ không làm được à, ta là một bà già, tư cách gì dạy bệ hạ? Hoàng đế bệ hạ ban thưởng, càng không dám nhận ..."

"Ta chỉ nói với ông ta, ngươi kế thừa ý chí của a phụ ngươi, bảo ông ta đối xử với ngươi như với a phụ."

Niềm vui trên mặt Lưu Trường dần biến mất.

Mặt y dài ra, trông rất chướng.

"Vẫn là vì a phụ ... Chôn dưới đất bao năm rồi vẫn có bao người chịu chết vì ông ấy, bọn họ không để ý tới lệnh của trẫm, nhưng lại nghe lời lão già hôn quân đó ... Ông ta tài đức gì chứ?"

Lữ hậu suy nghĩ:" Chẳng có tài đức gì ... Chẳng qua là nửa hào kiệt biết ăn nói thôi."

"Vậy vì sao ông ấy hơn con?"

"Vì ngươi ngay cả nửa hào kiệt cũng chưa bằng ..."

"Vậy a mẫu nói xem ai là hào kiệt trọn vẹn để con đi thỉnh giáo."

"Ta."

Lưu Trường im lặng hồi lâu rồi thấp giọng mắng:" Con chỉ nghĩ mình kế thừa tài bốc phét từ a phụ, hôm nay mới biết là kế thừa từ cả a mẫu ... Con nói mà, bảo sao ngày nào không bốc phét thì toàn thân không thoải mái, té ra phụ mẫu đều như thế ... Hào kiệt gì, toàn bốc phét, đúng là trời sinh một đôi bốc phét."

"Ngươi nói cái gì?"

"A con nói a mẫu đúng là hào kiệt."

Lữ hậu không thèm để y tới lời lẩm bẩm của y, bình tĩnh nói:" Ngươi muốn đối phó với đám lão tướng quân đơn giản lắm, lấy a phụ ngươi ra là được rồi ... Nhưng sư phụ ngươi là ngoại lệ."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment