Bận rộn rất lâu, Lưu An rốt cuộc cũng đặt bút xuống, cười hỏi:" Sao hả, nói một phen liền thu phục được những đại nho kia chứ?"
Lưu Tứ í một tiếng:" Đại ca, sao huynh biết thế?"
"Ở cái Trường An này, rất ít chuyện ta không biết ... Cảm giác thế nào? Có phải thấy như gặp được tri kỷ, vừa hưng phấn lại vừa kích động, hận không thể lập tức đưa Công Dương bắc thượng lập nên một phen sự nghiệp chứ gì?"
Lưu Tứ cười ngốc nghếch:" Đúng là hơi có một chút, chỉ thấy Công Dương thực sự thích hợp với nước Hạ của đệ, trước giờ đệ chưa từng gặp người cùng chí hướng như vậy."
Lưu An gật gù:" Đệ có cảm giác như vậy không kỳ quái, sở trường của Công Dương chính là để quân vương thấy Công Dương thích hợp với mình. Nếu đệ ở nước Triệu, bọn họ sẽ biến thành bộ dạng phù hợp với nước Triệu ngay ... Trong nội bộ Nho gia, bọn họ là học phái điều chỉnh nhanh nhất. Tứ, làm quân vương không được để học phái sử dụng, đệ đừng thấy mình là người của Công Dương, đệ là chư hầu vương, hãy dùng họ chứ đừng để họ dùng."
Lưu Tứ ngớ người:" Nhưng đại ca không phải là nhân sĩ của Hoàng Lão đấy sao?"
"Ta khác với đệ ... Ta là lãnh tụ Hoàng Lão, ta có thể tùy ý điều chỉnh Hoàng Lão, nắm nó trong lòng bàn tay."
"Đệ cũng có thể làm lãnh tụ Công Dương."
Lưu An bật cười:" Chuyện học vấn không đơn giản như đệ nghĩ đâu, không cẩn thận một chút là kéo cả bản thân vào đó. Ta gọi đệ tới là vì nói với đệ, một nước chư hầu không được xuất hiện tình huống một phái độc tôn, dù có là học phái của đệ cũng như thế. Một khi chuyện này xảy ra sẽ xuất hiện vấn đề lớn, tương lai học phái này sẽ bắt cóc cả quốc gia, làm những chuyện không có lợi cho quốc gia nhưng có lợi cho học phái ..."
"Nhưng cũng phải có học phái khác đồng ý tới nước Hạ nữ chứ, trừ Công Dương ra, có ai nguyện úy tới mảnh đất nát của đệ?"
"Đương nhiên là có ... Điểm này đệ đừng lo, nghe ta, ta không hại đệ đâu."
"Ồ ... Đại ca muốn tiến cử hiền tài cho đệ à?"
"Đúng là có ý đó, ta tiến cử cho đệ học phái ..."
………. …………..
"Đại vương."
Nông gia Đổng An Quốc quỳ trước mặt Lưu Tứ, nói ra thì thần sắc hắn cũng có chút mâu thuẫn.
Hắn đang làm việc rất tốt dưới quyền Loan Bố, không ngờ đột nhiên bị thái tử gọi tới, nó là muốn tiến cử hắn cho vị Hạ vương này.
Mà thanh danh của Hạ vương thì hắn nghe từ lâu rồi.
Đổng An Quốc là người thành thật, bổn phận, bao năm qua cần cù miệt mài làm việc, chưa bao giờ tham gia tranh chấp gì, thậm chí chưa từng đắc tội với ai. Loan Bố cực kỳ coi trọng hắn.
Hắn không biết rốt cuộc mình làm sai điều gì mà bị tiến cử cho Hạ vương.
Rõ ràng mình không đắc tội với ai.
Lưu An rất khách khí với Đổng An Quốc, cười ha hả nói:" Hôm nay mời ngài tới đây là đệ gặp đứa đệ đệ không ra gì của ta. Mấy năm qua ta nhìn Nông gia phát triển, kỳ thực rất lo lắng, a phụ coi trọng nông, đáng lẽ Nông gia phải thừa cơ cường thịnh, nhưng tới giờ Nông gia phát triển không đủ nhanh so với học phái khác, khiến ta rất lo."
Đổng An Quốc vội nói:" Đa tạ điện hạ quan tâm, Nông gia không cầu danh, không cầu chức, chỉ muốn chuyên tâm vào công việc, không có gì bất mãn với cục diện hiện thời."
"Hài lòng với hiện trạng, sao có thể đem tử tưởng học phái truyền khắp thiên hạ. Cả Kham Dư gia đối diện với diệt vong cũng quật khải rồi, Nông gia lại dậm chân tại chỗ, đây là điều tiên hiền Nông gia không muốn thấy, đúng không?"
Lưu An nói tới đó giọng lớn lên:" Nhưng bây giờ thời cơ của Nông gia tới rồi."
Đổng An Quốc nhìn Lưu Tứ, đối phương cũng mù mờ, liền hỏi:" Ý điện hạ là ..."
Lưu An chỉ Lưu Tứ:" Cơ hội ở ngay trên người đứa đệ đệ này."
"Người thiên hạ hiểu lầm tái ngoại, cho rằng đó là vùng hoang mạc chỉ thích hợp chăn nuôi mà không hợp canh tác. Thế nhưng ta phái người đi thăm dò tình huống tái ngoại, cũng từng tự mình tới đó ... Đất đai tái ngoại không hề tệ như người ta hình dung. Đất đai ngoài nước Yên vô cùng màu mỡ, người Hồ đương địa không hiểu kỹ thuật canh tác, tùy tiện vùi hạt giống xuống đã có thu hoach .. Mà ở quân Mạc Nam của nước Hạ, càng có vô số ruộng tốt, không kém Sóc Phương."
"Nếu như Nông gia có thể tới đó, chỉ bảo bách tính đương địa, để họ học được kỹ thuật canh tác tiên tiến, khai phá ruộng tốt, đó là công lao lớn cỡ nào?"
"Nơi đó hiện là vùng đất nghèo đói nhất Đại Hán, nếu có thể dùng chủ trương Nông gia ở đó, biến đất hoang thành vạn mảnh ruộng tốt, danh vọng của Nông gia sẽ không học phái nào bì được."
"Quan trọng là mọi người nhắc tới giáo hóa nước Hạ, chỉ nhắc tới văn chương cao thâm mà không có thực chất. Ta thấy, dạy bảo tri thức nông tang, chẳng lẽ không tính là giáo hóa?"
"Ngoài ra gần đây ta nghe nói, Nông gia đang tích cực quy nạp chăn nuôi vào chủ trương bản thân, chú trọng trồng trọt kết hợp chăn nuôi. Như thế nước Hạ chẳng phải nơi tốt nhất thực hiện chủ trương này sao?"
Đổng An Quốc nghe tới há hốc mồm, Lưu Tứ cũng thế, nhìn đại ca muôn phần sùng bái.
"Thế nên ta cho rằng, Nông gia muốn quật khởi, không thể thiếu nước Hạ. Nước Hạ muốn quật khởi cũng không thể thiếu Nông gia."
Lưu An vừa nói xong một cái là Lưu Tứ tóm chặt lấy tay Đổng An Quốc, mắt sáng rực."
"Vị tiên sinh này .. À, không, trọng phụ ... Xin trọng phụ đưa Nông gia tới nước Hạ ta đi, vị trí gì ta cũng cho hết."
"Quả nhân thậm chí có thể bái làm môn hạ Nông gia."
Lưu Tứ nhiệt tình quá mức làm Đổng An Quốc hết sức lúng túng:" Thái tử coi trọng như thế, đại vương đãi ngộ như thế, thần sao dám từ chối."
"Xin cho thần về từ chức với Loan công, ngày mai sẽ tới nước Hạ."
Lưu An cười lắc đầu:" Cần gì phải vội như thế, cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, dù có đi tới nước Hạ cũng không thể đi tay không. Ta sẽ nói với Loan công, để ngài làm trì túc sứ ở nước Hạ, phụ trách nông tang đương địa ... Sau này chuyện ở nước Hạ phải gửi gắm ngài rồi."
"Không dám."
Khi Đổng An Quốc rời đi, Lưu Tứ quyến luyến vô cùng, nắm tay nói vài câu tới nhà bái kiến rồi mới để hắn từ biệt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com