Trong Hoàng Vũ Điện, khung cảnh rất náo nhiệt.
Hơn hai mấy vị tráng hán đang chiến đấu với nhau.
Đa phần bọn họ cởi trần thân trên, đứng thành hai phe, tranh nhau quả bóng. Bọn họ khôi ngô cao lớn, người chằng chịt vết thương, đó là các tướng lĩnh trong quân, được hoàng đế mời tới hoàng cung tổ chức yến tiệc.
Giữ bóng là Lưu Trường, tuy ở đây toàn mãnh tướng, thân thể y vẫn cao hơn rất cả mọi người, cơ bắp khoa trương làm các mãnh tướng xung quanh đều trông có chút nhỏ nhắn.
Lưu Trường xông thẳng về phía cầu môn đối phương, Lư Tha Chi đột nhiên xuất hiện trước mặt, đưa chân ra muốn đoạt bóng, động tác kỹ thuật khéo léo. Lưu Trường kinh hãi, đẩy mạnh một cái làm Lư Tha Chi lăn lông lốc mấy vòng.
"Trọng tài" đứng ở xa giơ biển hô to:" Lư tướng quân phạm quy."
Lưu Tha Chi ngẩng đầu nhìn trọng tài với vẻ không tin nổi.
Đương nhiên thi đấu vẫn tiếp tục.
Mấy dũng sĩ trấn thủ hậu phương nhìn đãi ngộ của Lư Tha Chi, bọn họ đổi sách lược, sóng vai lao về phía Lưu Trường. Hai bên giải thích trọn vẹn cho thế nào là đá bóng không dựa vào kỹ thuật, chỉ dựa vào sức.
Bốn người lai vào nhau như trâu húc, chỉ thấy ba người bay đi, ngã lăn ra đất. Lưu Trường xông thẳng tới cầu môn trống, chân vung lên, lực đạo vô song, bóng bay vèo lên trời ... Tóm lại là phương hướng chả liên quan gì tới cầu môn.
Rất nhiều mãnh tướng Nam Quân ngồi trên mặt đất thở dốc.
Chu Á Phu không có nhà, bọn họ không cách nào chiến thắng Lưu Trường nữa.
Lưu Trường mồ hôi đầm đìa, chơi tất nhiên thống khoái.
Trận đấu kết thúc, ba người kia ngăn cản Lưu Trường sút bóng bị trọng tài phạt.
Lư Tha Chi được Lưu Trường dìu đứng lên, nhìn trọng tài nghiêm túc nói:" Bệ hạ, Trương tả tướng bao việc bận rộn, làm trọng tài thật không hay, ảnh hưởng quốc sự, nên thay người đi ạ."
Lưu Trường cười to vỗ vai Trương Bất Nghi:" Hôm nay tả tướng nghỉ ngơi, vừa vặn không có chuyện gì làm. Không phải tả tướng làm trọng tài công bằng lắm à?"
"Công bằng gì ạ? Bệ hạ vừa rồi đẩy thần lăn quay .."
Trương Bất Nghi cười nói:" Bệ hạ thần lực, không gì không thể làm ..."
Thế còn nói quái gì nữa.
Lưu Trường thay y phục và hài, cùng các tướng lĩnh ngồi trên khán đài nói chuyện:" Trong quân doanh nên phổ biển loại hoạt động này, hiểu chưa? Đây là hoạt động không chỉ giúp rèn luyện sức khỏe còn bồi dưỡng sự ăn ý. Nay rất nhiều hoạt động đã phổ biến toàn quốc, trong quân cũng không được xem nhẹ."
"Nhất là Nam Quân các ngươi, các ngươi canh giữ hoàng cung, là thân binh của trẫm, nhìn các ngươi đi, mới chạy được bao lâu đã hết sức, còn bảo vệ được ai?"
"Từ ngày hôm nay dốc sức thao luyện Nam Quân cho trẫm, một tháng sau trẫm thị sát, ai làm không tốt, trẫm lấy đầu đá bóng."
Giọng hoàng đế càng lúc càng nghiêm túc, đám tướng lĩnh thậm chí không dám thở mạnh, vội đứng lên hành lễ:" Vâng!"
Lưu Trường dẫn bọn họ đi ăn, đang chuẩn bị cùng họ thi đấu đua xe thì có đại thần tới tìm.
Lưu Trường đành cho những người đó về nghỉ ngơi, chỉ để lại Trương Bất Nghi.
Vị đại thần tới tìm là Loan Bố.
Sắc mặt Loan Bố rất kém, mây đen bao phủ, bước chân gấp gáp, vào điện hơi bái lạy Lưu Trường.
Lưu Trường lâu lắm rồi không thấy bộ dạng này của Loan Bố, từ cái thời hắn phải tới đình úy cứu người mới thế:" Loan Bố, xảy ra chuyện gì thế? Ai vào đình úy."
"Bệ hạ, thần vì chuyện của Đổng An Quốc mà tới." Loan Bố tức giận nói:" Đổng An Quốc hôm nay xin từ chức, yêu cầu tới nước Hạ. Thần hỏi ra mới biết là thái tử muốn hắn đi ... Chuyện Nông gia toàn dựa vào hắn, nếu hắn bị điều tới nước Hạ thì thần làm sao?"
Trương Bất Nghi cười nói:" Loan Bố, trong tay ngươi có nhiều nhân tài như thế, thiếu một Đổng An Quốc có sao mà hẹp hòi thế? Chẳng lẽ thiếu Đổng An Quốc thì ngươi không làm được việc gì à? Thế thì bệ hạ để Đổng An Quốc lo nông sự, cần ngươi làm gì?"
Loan Bố hừ lạnh:" Nếu đi nơi khác thì không sao, nhưng nước Hạ làm gì có ai canh tác, sao bắt hắn tới đó?"
Lưu Trường cắt lời:" Được rồi, chuyện này trẫm có biết."
"Đổng An Quốc không hề bị uy hiếp, mà tự nguyện tới nước Hạ. Loan Bố ngươi không cần nói thêm nữa ... Còn về phần về sau quản lý nông sự ra sao thì không cần ngươi làm nữa."
Loan Bố ngẩn ra:" Bệ hạ định đưa cả thần tới nước Hạ à?"
"Đương nhiên không phải, trẫm chuẩn bị cho ngươi một công việc tốt ... Làm tả tướng."
Trương Bất Nghi nói vào:" Nghe thấy chưa, bệ hạ vẫn tin tưởng ngươi .. Để ngươi làm tả ..."
Vừa nói tới đó hắn cứng người, ủy khuất nhìn Lưu Trường:" Bệ hạ, hắn làm tả tướng còn thần thì sao?"
"Trẫm chưa nói hết, Loan Bố làm tả tướng suất lĩnh thượng thư, ngươi tiếp tục suất lĩnh thị trung .."
Trương Bất Nghi hiểu ra, như thế người bị thay thế không phải mình, mà là ... Trương Thương?"
Loan Bố chẳng hề vui mừng:" Bệ hạ, Trương tướng là hiền tướng vang danh thiên hạ, vì sao bệ hạ lại bãi miễn? Thần tài hèn học cạn, sao thay được Trương tướng, xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh."
Lưu Trường thở dài:" Trẫm sao không biết năng lực của lão sư ... Chỉ là không thể để ông ấy làm quốc tướng nữa."
"Lão sư đã hơn 90, dù hôn quân như a phụ cũng không để ngươi tuổi cao như thế làm việc. Mùa xuân năm nay, ông ấy bệnh một lần, gầy lắm rồi ... Tuy thái y nói không sao, vẫn khỏe mạnh, nhưng trẫm không mặt mũi nào để ông ấy vất vả nữa .. Để ông ấy về nhà nghỉ thôi, ngươi lên thay thế."
Loan Bố trầm mặc, có phần bất an:" Thần chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
Lưu Trường thấy hắn áp lực lớn như thế, nói:" Mấy năm qua quần thần tán thưởng nhất là ngươi, cũng đều thừa nhận ngươi. Ngươi xem, cả Bất Nghi còn làm quốc tướng bao năm, ngươi có gì mà phải sợ."
Nếu người khác nói thế Trương Bất Nghi nhất định không chịu, nhưng Lưu Trường nói thì không sao, hắn bực mình mắng Loan Bố:" Ngươi không cần lo, bệ hạ chẳng kỳ vọng gì vào ngươi, nếu ngươi làm hỏng việc thì bãi miễn là được ... Cần gì phải băn khoăn? Có thời gian băn khoăn không bằng đi tìm Trương tướng học cách làm việc đi."
Quan hệ ba người vô cùng thân cận, không gì không thể nói.
Loan Bố bị Trương Bất Nghi mắng mà lòng nhẹ nhõm không ít, còn nói đùa:" Nếu mà biết Đổng An Quốc đi một cái là thần được làm quốc tướng thì thần nên trói hắn đưa đi từ sớm."
"Ha ha ha !"
Vị chính nhân quân tử này cũng biết nói đùa rồi, Lưu Trường cũng cười thành tiếng.
"Có điều chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài, trẫm còn phải đi tìm lão sư, cùng ông ấy bàn bạc việc này ... Có điều hẳn ông ấy sẽ vui lắm, bao năm rồi, rốt cuộc ông ấy có thể nghỉ ngơi, làm việc mình thích rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com