Phủ Trương Thương vẫn dáng vẻ xưa, mỹ nhân như mây, thiếp thất vô số, vi phạm nghiêm trọng luật nạp thiếp của Đại Hán, nhưng không ai dám quản ông ta.
Khi Lưu Trường đi vào thư phòng, Trương Thương đang cúi đầu xử trí đống tấu biểu chất đống thành núi.
Nhìn ông ta người còng xuống, tay run run, như thể có thể gục xuống bàn ra đi luôn bất kỳ lúc nào.
Lưu Trường thấy vậy bĩu môi.
"Lão sư, đừng giả vờ nữa, trẫm đi vào đã ngửi thấy mùi rượu rồi .... Đống tấu chương chất ở đây bao lâu rồi, chuyên môn cho trẫm xem chứ gì?"
Trương Thương từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt:" Bệ hạ nói gì thế?"
Bộ dạng ông già gần đất xa trời làm Lữ Lộc xót xa, kéo tay áo Lưu Trường.
Lưu Trường đẩy ngay Lữ Lộc ra, ngồi trước mặt Trương Thương, cố ý dùng giọng nhỏ nhất nói:" Trẫm muốn để Loan Bố thay thế lão sư, cho lão sư về cáo lão quê."
Trương Thương mắt sáng rực:" Bệ hạ nói thật à?"
Toàn thân ông ta bùng phát sức sống khác hoàn toàn vừa rồi, mắt màu trắng đen rõ ràng, tinh thần dư dật, làm gì giống ông già sắp chết?
Lữ Lộc há hốc mồm, ngài ngụy trang giỏi quá rồi đấy, truyền thừa từ Nam Việt vương à?
Lưu Trường sớm dự liệu được, chỉ hậm hực:" Lão sư nghe rõ quá nhỉ?"
"Ha ha ha ha, chủ yếu là tuổi cao quá rồi, lúc thì nghe rõ, lúc thì chẳng rõ ... À, bệ hạ nói gì, để Loan Bố thay thế thần à?"
"Đúng thế, chuẩn bị bãi miễn ... À không, để lão sư cáo lão về quê, để Loan Bố thay thế, sau này lão sư không còn quan chức nữa, không cần làm việc nữa."
Trương Thương chỉ thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, như trẻ hơn 20 tuổi, ông ta xô đổ chồng văn thư, cười sang sảng:" Ha ha ha ha, cuối cùng cũng thoát rồi."
Lưu Trường không để bụng hành vi của ông ta, bật cười:" Đừng đẩy, phải đưa tới chỗ Loan Bố ... Phải rồi, còn chuyện nữa, nếu Loan Bố có chỗ nào không hiểu sẽ tới tìm lão sư hỏi đấy, lão sư đừng giả bệnh không nói nhé."
"Bệ hạ cứ yên tâm, để Loan Bố tới đi, kỳ thực chuyện bây giờ không phức tạp nữa, hắn có thể đảm nhiệm."
Trương Thương vỗ tay gọi người:" Mang rượu tới đây, ta muốn cùng bệ hạ say một phen."
Hai sư đồ cứ thế ngồi trong thư phòng, xung quanh là đống văn thư bừa bộn chẳng thèm dọn, tay cầm chén rượu, Trương Thương cảm khái:" Thần cứ đợi ngày này mãi, năm xưa thần đã không muốn làm quan rồi, là a phụ bệ hạ ép thần làm, khi đó thần phạm tội, thế là ông ấy đe dọa nếu không làm thì giết thần. A phụ bệ hạ không còn nữa, thần nghĩ, thoát rồi, vậy mà gặp phải bệ hạ ..."
"Mới đầu trẫm cũng không muốn theo lão sư đọc sách, trong số đệ tử của lão sư, trẫm không phải người ít tuổi nhất, nhưng nhập môn muộn nhất, chẳng có tí thân phận nào ... Trẫm cũng chẳng thích học mấy thứ học vấn đó, nhưng chỉ lão sư biết chí hướng thực sự của trẫm."
"Bọn họ đều nói thần may mắn, nói thần giống Tuân Tử, phò tá mấy đời quân vương ... Thần có muốn đâu ..."
Uống xong một bữa rượu, Lưu Trường đứng dậy, Trương Thương nhanh gọn giao quan ấn các loại ra:" Thần không làm nghi thức gì nữa, bệ hạ biết đấy, thần ghét nhất nghi thức ... Sau này bệ hạ cứ yên tâm làm việc của mình, đừng lo cho thần."
Lưu Trường hết sức trang trọng nhận lấy, lùi về vài bước, quỳ xuống trước mặt Trương Thương:" Đệ tử bái tạ lão sư, bao năm qua lão sư vì trẫm mà vất vả rồi."
"Bệ hạ! Không được, không được!" Trương Thương giật bắn mình, ông vội vàng chạy tới, muốn đỡ Lưu Trường lên, nhưng làm sao kéo được đứa đệ tử khỏe như trâu này:
Lữ Lộc há hốc mồm không nói thành lời.
Lưu Trường cung kính hành lễ ba lần, lễ xong đứng dậy:" Lão sư, trẫm đi đây, người yên tâm nghỉ ngơi, nếu nhớ, trẫm sẽ tới thăm lão sư."
Trương Thương nhìn Lưu Trường rời đi đâm do dự, ông đưa tay ra, mấy lần muốn gọi Lưu Trường lại dặn dò gì đó, nhưng y không để cho cơ hội, xe ngựa mau chóng biến mất. Trương Thương hơi hụt hẫng, thở dài một tiếng, rồi lại không nhịn được cười:" Coi như cũng có chút thành tựu."
Ngồi trên xe ngựa, Lữ Lộc liên tục quay sang nhìn bệ hạ, trừ phụ mẫu và huynh trưởng, đây là lần đầu bệ hạ dùng đại lễ với người khác, đến Hàn Tín cũng không có đãi ngộ này.
Nếu Hàn thái úy mà biết, có khi ấn đầu bệ hạ xuống bắt hành lễ.
Có điều một ông già trên chín mươi, vốn chẳng muốn làm quan, vì bệ hạ mà kiên trì, thực sự xứng đáng nhận đại lễ:" Đáng tiếc, quốc tướng như thế thật hiếm có, Loan Bố không tệ, nhưng không so được với Trương tướng. Dù có là Lục Giả, Giả Nghị, Triều Thác cộng lại cũng không bằng ... Ông ấy nghỉ rồi, chuyện triều đường e là sẽ hỗn loạn ... Bệ hạ không thể kê cao gối ngủ ngon, ra ngoài du ngoạn nữa."
Lưu Trường mặt mày nghiêm nghị không giấu nổi chút buồn bã:" Trẫm sao có thể vì được du ngoạn mà khiến lão sư chết mệt. Huống hồ du ngoạn thì vẫn phải du ngoạn chứ, trẫm tin Loan Bố sẽ làm tốt."
Khi xe ngựa vừa rẽ thì đằng xa truyền tới tiếng ồn ào, mấy chục người tụ tập, chặn mất lối đi, Lưu Trường đứng bật dậy:" Lộc! Mau tới đó, tới đó, có người đánh nhau."
Lữ Lộc không vui:" Bệ hạ, tắc đường rồi, không đi được ... Sĩ tốt huyện nha đâu rồi? Sao không giải tán."
Lưu Trường nhảy ngay xuống xe chạy đi xem náo nhiệt.
Dựa vào ưu thế thân thể, Lưu Trường dễ dàng chen lấn đám đông, nhận lấy vô số tiếng chửi bới, y thành công lên trên cùng, y thích xem náo nhiệt.
Ở giữa có hai người thanh niên, một người cực cao lớn, phải cỡ Hạ Hầu Táo, đang nắm chặt ống tay áo người đối diện, chửi bới người ta, ngôn ngữ thô tục, có thể nghe ra là khẩu âm Lũng Tây.
Người khác thì văn nhã hơn nhiều, mang phong cách ăn mặc nước Sở, đang ra sức giải thích, nhưng khẩu âm của hắn làm người ta không hiểu.
Lưu Trường hỏi người bên cạnh:" Xảy ra chuyện gì thế?"
Bên cạnh Lưu Trường là một tiểu phiến, chống đòn gánh đứng hóng chuyện:" Người Ngô kia mắng người Lũng Tây trước, người Lũng Tây bắt xin lỗi nếu không sẽ đánh. Người Ngô nói nhiều lắm, nhưng ta không hiểu."
"Vì sao lại chửi người Lũng Tây."
"Cái đó ta không biết."
Không khí ngày càng kích động, người trẻ tuổi vung nắm đấm lên muốn đám người Ngô, Lưu Trường cùng đám đông đồng thanh:" Đánh đi, đánh đi."
Nhưng mãi mà nắm đấm không giáng xuống, Trường lão gia bực lắm:" Hậu sinh kia, đường đường nam nhi Lũng Tây, sao để bị chửi mà không đánh lại?"
Người kia dựa theo tiếng nói quay sang, ủy khuất tới đỏ mặt:" Vị ... Quân tử này, ta không phải người Lũng Tây, mà là người Bắc Địa, lần đầu tới Trường An, không muốn phạm pháp. Nhưng kẻ này quá lắm, ta đi đường của mình, không trêu vào ai, thế mà hắn xô ta, chửi ta."
Lưu Trường trừng mắt với người Ngô:" Ngươi đáng ăn đòn."
Người Ngô lập tức chuyển sang tiếng Trường An:" Ta có chửi đâu, chỉ vô tình va phải, xin lỗi là được ..."
Người trẻ tuổi nổi giận:" Vừa rồi ngươi không nói thế, nói muốn đánh ta, nguyền rủa ta ... Hắn dùng tiếng Ngô, ta nghe không rõ."
Người Ngô nhìn đám đông vây quanh, giải thích:" Chư vị, ta không phải người xấu, mà là sĩ nhân tới Trường An du học. Vừa rồi đi đường làm thơ không để ý va phải người này, người đó không nghe rõ, đó là phú của ta."
"Tục tật đố nhi tế hiền hề, thục tri dư chi tòng dung? Nguyện thư chí nhi trừu phùng hề, dong cự tri kỳ cát hung?"
"Chỉ là hai câu trong đó."
Ra là nghe nhầm, không ít người cụt hứng tản đi, tường thù giết cha hận đoạt vợ chứ.