Lưu Trường hoang mang hỏi:" Thi phú đó có ý gì thế?"
Người Ngô cảm khái:" Ài, các hạ không biết, ta có tài mà không gặp được minh chủ, cho nên làm vài bài thi phú, biểu đạt có tài không gặp thời. Làm các hạ chê cười rồi, nay trên triều đường toàn là hạng tiểu nhân nịnh bợ chiếm vị trí cao, không có chỗ cho người quân tử ..."
Lưu Trường mặt biến sắc, nhìn sang người trẻ tuổi, kiên quyết nói:" Ta hiểu rồi, ta cũng hiểu chút văn phú, để ta giải thích cho ngươi nghe nội dung."
Người Ngô thở phào, người trẻ tuổi làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Lưu Trường lập tức nói:" Hai câu đó của hắn ý nghĩa là, nói người phương bắc như ngươi luôn ghen tỵ hiền tài phương nam, không biết rằng họ không thèm để ý, muốn vung tay ra tát đám người đất bắc các ngươi, để các ngươi biết thế nào là cát tường hung họa."
"Hắn chửi ngươi đó, chơi chết hắn đi."
Người trẻ tuổi nào chịu được, giơ tay muốn đánh thì có vài người trẻ tuổi chướng mắt:" Càn rỡ, dám khinh sĩ nhân bọn ta ư?"
Thấy đám người kia định vây công, Lưu Trường phẫn nộ sắn tay áo lên, trực tiếp gia nhập chiến trường:" Ngươi đánh phần của ngươi, ta đánh phần của ta, không để bọn hủ nho lải nhải ở Trường An."
Đợi tới khi sĩ tốt huyện nha tới nơi thì đám sĩ nhân đã lăn quay ra đất, đau tới rên hừ hừ.
Quan lại cầm đầu giận lắm, ra lệnh bắt kẻ hành hung, nhưng vừa nhìn thấy vị nào đó thì hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Trương huyện thừa đương nhiên nhận ra bệ hạ.
Lưu Trường khôn lắm, hô to:" Trường An Lưu Lão Thất ở đây, sợ gì gian tặc."
Bách tính vây quanh thất kinh, thanh danh Lưu Lão Thất ở Trường An không phải nhỏ, mọi người bàn tán xôn xao. Huyện thừa phản ứng cũng nhanh, lệnh áp giải toàn bộ về huyện nha.
Bị bộ tốt vây quanh, người trẻ tuổi quay sang Lưu Trường, cảm kích nói:" Đa tạ tráng sĩ tương trợ, sớm nghe nói người Trường An nhiệt tình trượng nghĩa, nay mới biết lời này không sai."
"À còn chưa nói với ngài, tại hạ Lý Tức, người huyện Úc Chất, Bắc Địa."
Lưu Trường tán dương:" Thân thủ ngươi không tệ, làm việc gì thế?"
Người trẻ tuổi chua chát nói:" Tại hạ tham gia khảo hạch quân học, nhưng giữa đường gặp tặc khấu nên lỡ thời gian, đến được Trường An thì khảo hạch kết thúc, nay không có công việc gì."
"Quân học? Ngươi có học binh pháp à?"
"Mười lăm tuổi từng tới nước Đường phục dịch, từng lập công, sau thiết lập nước Bắc Địa thì về nhà ... Trong nhà có binh pháp gia truyền, học không ít."
Bên kia tên văn sĩ đang che khuôn mặt bầm tím, không ngừng cáo trạng với quan lại.
"Người trẻ tuổi kia vô tri, còn tên tráng hán là kẻ ác, hắn bóp méo văn phú của ta, xúi bẩy hậu sinh kia đánh ta ... Ngài đừng dung túng cho hắn, nhất định phải phạt nặng vào."
Trương huyện thừa sởn da đầu, nể tình cùng là người đọc sách, nhỏ giọng nói:" Đừng võ đoán như thế, ắt phải có nguyên do bên trong, đừng nói nhiều."
"Còn nguyên do gì nữa, kẻ này ác độc, ta chưa từng thấy trên đời."
Tên văn sĩ dọc đường chửi mắng luôn mồm, khi bọn họ tới huyện nha không có người ngoài, huyện thừa trực tiếp dùng đại lễ:" Bệ hạ."
Ông ta làm thế là vì sợ tên văn sĩ còn nói những lời kinh người hơn nữa.
Lý Tức choáng váng, vị tráng sĩ nhiệt tình này là bệ hạ à? Hắn há hốc mồm quên hành lễ.
Tên văn sĩ càng như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ.
Lưu Trường đi tới trước mặt văn sĩ, chất vấn:" Giờ biết vì sao trẫm đánh ngươi chưa?"
"Có tài không gặp thời à? Các nơi liên tục khảo hạch hàng năm, sao ngươi không đi? Nếu không thể thông qua khảo hạch thì đi tới biên tái tòng quân, kiếm tiền đồ. Suốt ngày ba hoa bốc phét, chửi mắng triều đình, căm hận thế tục, cho rằng mình tài hoa. Ngươi nói cho trẫm biết, trừ làm được vài bài văn phú, ngươi có tài gì? Biết đánh trận không? Biết trị quốc không? Biết làm nông không? Biết giảng kinh sách không?"
"Thần .. Thần ... Thần ..." Văn sĩ ú a ú ớ nói không ra lời:
"Chư công trên triều có ai không dựa vào công lao đi lên, nếu ngươi còn biết hổ thẹn thì chớ làm thứ văn phú vô dụng đó nữa, đi làm chuyện có lợi với nước đi. Nếu còn để trẫm nghe thấy ngươi viết văn trào phúc triều đường, trẫm ném ngươi vào đỉnh."
Lưu Trường hừ lạnh, sai sĩ tốt đuổi văn sĩ đó ra.
Mấy tên sĩ nhân thất hồn lạc phách, quỳ lui vào một góc không dám ngẩng đầu lên, chỉ mong bệ hạ quên mình đi.
Lưu Trường nhe răng cười với người trẻ tuổi:" Còn về ngươi, tới Nam Quân làm sĩ tốt, chuẩn bị năm sau khảo hạch."
"Vâng."
Tức thì có nha dịch dẫn Lý Tức đi, Trương huyện thừa cười nịnh:" Bệ hạ nhân tử, cả tiểu tử không quen cũng chiếu cố như thế, thần thực sự là ..."
"Còn vấn đề của ngươi nữa." Lưu Trường cắt lời:" Sau này đừng có thiên vị đám sĩ nhân như thế, làm quan của trẫm thì không được sợ sĩ nhân viết văn chửi, tam công cửu khanh có ai chưa từng bị chửi? Đám người đó thì hiểu cái gì? Suốt ngày ba hoa, phải nghiêm khắc với chúng, để chúng biết sợ, không dám nói lung tung, không dám tùy ý chửi mắng trẫm."
Trương huyện thừa cúi đầu:" Vâng."
Lưu Trường hỏi:" Nhi tử ngươi có khỏe không?"
"Bẩm bệ hạ, thằng nhãi không ra gì đó đang ở hương lý làm lại, nửa năm chưa gặp, cũng gửi vài lá thư về, hết thảy đều ổn ạ."
Nhi tử vị huyện thừa này chính là Trương Thang, Lưu Trường kỳ vọng vào thằng nhãi đó rất cao.
Khi Lưu Trường về hoàng cung, định đi thăm khuê nữ bảo bối, vừa vào Tiêu Phòng Điện thì thấy Lưu Linh nắm chặt tay Tào Xu không ngừng cầu khẩn.
"A mẫu, cho con đi đi mà !"
Thấy Lưu Trường về, Lưu Linh mừng lắm, buông ngay Tào Xu ra, nhảy tưng tưng nhào vào lòng Lưu Trường. Lưu Trường cười to hôn mấy cái lên trán, bế khuê nữ tới bên Tào Xu:" Sao thế?"
Tào Xu không vui mắng:" Cái thứ ngang bướng này, không muốn theo Mao công học tập, muốn đi quân học. Giờ giỏi rồi, dám trốn học ... Lương cũng không giữ được nó."
"Quân học à?" Lưu Trường cười phá lên:" Không thẹn là khuê nữ của trẫm ... Có điều Linh à, tuổi của con làm sao tới quân học được? Ở đó phải khảo hạch nghiêm khắc, con biết không?"
"Sao Tứ ca vào được?"
"Tứ ca con lớn rồi, hắn vào binh học tìm người giúp, lớn lên con sẽ hiểu."
Lưu Linh phụng phịu:" Con không muốn theo Mao công học, chán lắm."
Tào Xu mắng:" Nữ tử nào đi học binh pháp? Chẳng lẽ con còn muốn cầm quân ra trận à? Bừa bãi."
Lưu Trường vuốt má khuê nữ:" Dễ lắm, con muốn học binh pháp cần gì tới quân học? Trong Thượng Lâm Uyển của con chẳng phải có sơn dương đại phụ, viên hầu đại phụ sao? Họ có thể dạy con ..."
"Bệ hạ, nó là công chúa ..." Tào Xu cắt lời Lưu Trường:
"Công chúa thì sao, công chúa cũng có thực ấp của mình, vả lại học binh pháp không nhất định là phải đi đánh trận. Binh pháp có thể vận dụng mọi nơi, học một chút không hại gì. Ít nhất sau này không lo có kẻ ý đồ xấu lừa nó, theo Nam Việt vương học kiếm pháp còn có thể bảo vệ mình."
Tào Xu biết không lay chuyển được y, chỉ lắc đầu."
"A phụ tốt nhất!" Lưu Linh hét lên:
Lưu Trường cười ha hả, vỗ mông nó một cái:" Được rồi, đi ra ngoài chơi đi, ta có chuyện bàn với a mẫu con."
Đợi Lưu Linh đi rồi, Lưu Trường nghiêm túc nhìn Tào Xu:" Xu, ta biết nên để Lương học gì rồi."
"Hả?"
"Để nó học thi phú! Nàng nghĩ đi, thứ đó không cần sức khỏe, lại không khó học, nó thậm chí còn không cần viết, kiếm vài lão sư, để nó hiểu chút là được, tới khi đó đám viết thi phú đuổi hết tới Bắc Địa viết thư cho Lương, thong thả cống hiến cho thi đàn Đại Hán.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com