Trong năm đó, Trương Thương chính thức nghỉ hưu.
Trương Bất Nghi thay vị trí của ông, còn Loan Bố thì kế thừa công việc của hắn ở Thượng thư đài.
Đối diện với việc Trương Bất Nghi thăng tiến, đại đa số quần thần rất bất mãn, trong mắt họ, hắn không có tài năng gì, chỉ biết a dua nịnh bợ, suốt ngày làm tên tiểu nhân theo đuôi hoàng đế. Nay tên tiểu nhân đó lại đứng đầu bách quan, thế có mỉa mai không cơ chứ.
Còn với Loan Bố, mọi người coi đây là chuyện hiển nhiên, bất kể là danh vọng hay năng lực, hắn sớm chứng minh bản thân rồi.
Nay Trương Bất Nghi đi đường chỉ nhìn trời, thân là Đại Hán đệ nhất thần tử, hắn không để ai vào mắt, trong mắt hắn, đám người đó toàn là phường nghịch tặc.
Loan Bố khác hẳn, hắn rất căng thẳng, ngồi trong phủ mới, hắn vẫn bất an.
Cái phủ nhỏ chật chội của hắn không phù hợp với tiêu chuẩn quốc tướng nữa, vì sau này hắn sẽ phải tiếp kiến rất nhiều đại thần. Đồng thời còn có rất nhiều giáp sĩ vào nhà phụ trách an toàn, vì thế phủ phải lớn, còn cần gần hoàng thành ...
Chỗ ở mới cực rộng, tổng cộng có hơn 30 gian phòng, còn có nghị sự sảnh, giả sơn, viên lâm, xa hoa vô cùng.
Thê tử Loan Bố nhìn giáp sĩ bận rộn chuyển đổ, khuôn mặt kích động, nàng thực sự tự hào vì thành tựu của lương nhân.
Trưởng tử Loan Bỉnh, thứ tử Loan Bí ngồi ở lan can đằng xa chứng kiến thay đổi lớn lao trong nhà.
Loan Bỉnh cười muốn rách miệng, hắn không ngờ rằng, ngủ một giấc tỉnh lại, a phụ đã thành quốc tướng, vạn hộ hầu rồi. Sau này mình ở Quân học có thể lớn tiếng nói chuyện rồi.
Loan Bí còn nhỏ, mút ngón tay nhìn người ta đi qua đi lại:" Đại ca, vì sao họ xông vào nhà ta?"
"Để bảo vệ a phụ."
"Vì sao phải bảo vệ a phụ?"
"Vì a phụ là quốc tướng rồi."
"Vì sao lại là quốc tướng?"
Loan Bỉnh lấy cái bánh nhét vào miệng đệ đệ, tiếp tục nhìn ngắm tòa phủ xa hoa không biết chán.
Bất an nhất là Lỗ công, lão trượng của Loan Bố, ông len lén nhìn nữ tế nhà mình đang ngồi ngay ngắn, lòng chấn động chưa nguôi. Làm sao ông có thể ngờ một ngày làm nhạc trượng của quốc tướng, nếu năm xưa còn làm du hiệp ở nước Triệu mà ai đó nói sau này ông có nữ tế làm quốc tướng, ông sẽ bảo người đó điên.
Giờ vị du hiệp già gò bó vô cùng.
Trước kia ở bên nữ tế luôn nề nếp, chuẩn mực, ông đã bất an, giờ người ta còn là quốc tướng đứng dưới một người.
Ông sợ mình không sống nổi nữa.
Chuyển nhà xong xuôi, chuyện đầu tiên Loan Bố làm là đem lễ vật tới phủ Trương Thương, không ngờ trong nhà còn có khách.
Trương Thương trông có vẻ thích chí lắm, ông mặt y phục thoải mái, cổ áo phanh ra một nửa, người nhàn nhã dựa vào gối, hết sức phóng túng. Trước mặt bày các loại món ăn, cùng với rượu triều cống.
Lưu Hằng ngồi ở đối diện, vẫn nghiêm túc như trước giờ.
Loan Bố bái kiến hai người, cẩn thận ngồi xuống bên Lưu Hằng.
Trương Thương cười nói:" Rốt cuộc ngươi cũng tới, ta đang đợi đây, cảm giác làm quốc tướng thế nào?"
Loan Bố vội đáp: "Cực kỳ thấp thỏm."
"Thấp thỏm cái gì? Thực ra không khó như ngươi nghĩ đâu, ngươi nhất định sẽ làm tốt thôi.
Trương Thương tùy ý nói một câu rồi quay sang Lưu Hằng:" Đại vương xem, người có thể bàn đại sự với ngài tới rồi đây ... Hôm nay đem những lời nên nói nói hết đi, sau này để lão phu yên tâm nghỉ ngơi."
Lưu Hằng nghiêm túc nói:" Chuyện hôm nay ta muốn nói chính là cải cách tam công cửu khanh trên triều, Trương tướng là được một nửa bỏ gánh ... Sau này tiếp tục hay không, tiếp tục thế nào, chúng ta nên có chung nhận thức."
Khi một lão quốc tướng, một tân quốc tướng và một ngự sử đại phu đang thảo luận chuyện có thể định hình Đại Hán cả trăm năm thì Trường lão gia vui vẻ đi thị sát dân tình ở Thượng Lâm Uyển.
Vừa rồi Lưu Trường gặp được mấy con thỏ, giương cung bắn tới tấp như đồ không tốn tiền, bắn liền mười mấy mũi tên, rốt cuộc cũng trúng một con. Tiễn pháp của Lưu Trường lúc chuẩn lúc không, dao động rất lớn, đôi khi bắn một phát trúng mắt gấu đen đang bỏ chạy đằng xa, đôi khi như vừa rồi, con thỏ ngay trước mắt mà bắn mãi mới xong.
Hết thảy nhờ vận khí.
Tóm lại nếu như ngày hôm đó ngăn cản Chu Bột là Lưu Trường, mũi tên kia không chừng tiễn luôn hổ tướng của Đại Hán rồi.
Lần này Lưu Trường đi săn còn gặp được một con gấu đen, chỉ là con gấu đó đang có thai nên Lưu Trường không bắn.
Lưu Trường săn được không ít đồ tốt, trước khi về đem tặng phần lớn cho bách tính phụ cận để ăn.
Khi y chuẩn bị trở về thì thấy đằng xa bụi đất bốc lên mù mịt, một đoàn người phóng nhanh tới.
Lưu Trường nheo mắt nhìn chằm chằm đoàn người đó, người đi đầu tới trước mặt y, vội vàng xuống ngựa hành lễ.
Người này là Lưu An, hắn đang mặc võ phục, tay cầm nỏ.
Điều này làm Lưu Trường không vui:" Trẫm tới nay lần đầu thấy người cầm nỏ đi săn, sợ chết như thế, sao ngươi không làm luôn cái xe sắt, trốn trong đó luôn đi."
Lưu An xấu hổ giao nỏ cho kỵ sĩ bên cạnh:" Con không có thần lực như a phụ, tất nhiên không dám tùy tiện vào rừng. A phụ võ dũng, thiên hạ vô địch, con thì khác, lỡ gặp chuyện gì, làm a phụ, a mẫu lo lắng."
"Cái mồm của ngươi ngày một biết nói chuyện rồi đấy, bình thường ngươi không đi săn, hôm nay tới Thượng Lâm Uyển làm gì?"
Lưu An sai người khác tản ra, sau đó mới tới gần Lưu Trường nói:" A phụ có điều chưa biết, con tới đây là để tị nạn."
"Hà? Tị nạn à? Có chuyện gì? Trên triều trừ trẫm ra còn ai ép được ngươi tới Thượng Lâm Uyển tị nạn. Đúng là gan chó lớn quá rồi, ngươi nói cho trẫm biết, kẻ nào."
"Thái úy ạ."
Lưu Trường mắng ngay:" Thằng nhãi này, chắc chắn làm ngươi sai rồi, nói mau, ngươi phạm vào lỗi gì?"
Thấy a phụ trở trong chớp mắt, Lưu An rất bất lực:" Vì chuyện môn khách của con, con có một môn khách tên Vương Khôi, người này tham tiền, nhưng rất có chủ kiến, bản lĩnh cao, con còn muốn hắn năm sau vào quân học ... Không biết có chuyện gì mà va chạm với nhi tử của thái ý, còn đánh hắn một trận."
"Cái gì?" Lưu Trường sững sờ:" Vị huynh đệ đó của trẫm bản tính hiền lành, chưa bao giờ tranh chấp với ai, môn khách của ngươi sao đánh hắn?"
"Bằng hữu của nhi tử thái úy nói vài câu không hay về nước Yên, môn khách của con nổi nóng đánh hết toàn bộ ... Giờ thái úy muốn tới phủ của con trị tội môn khách đó, con muốn đợi thái úy nguôi giận rồi đi xin lỗi."
"Trẫm đã nói với ngươi rồi, môn khách quá nhiều cũng có cái hại, bảo ngươi châm chước, đừng thu nhiều người như thế ... Ngươi xem, giờ thấy chưa?"
"A phụ, môn khách của con đều không phải người tấm thường, con có hơn 3000 môn khách, không ai thiếu tài hoa hết ... A phụ có cách nào để giúp vị môn khách này, lại có thể vỗ về thái úy không?"
Lưu Trường trầm tư nhìn Lưu An, thong thả xuống ngựa:" Cách thì tất nhiên là có ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com