Vỗ về thái úy với Lưu Trường mà nói chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Lưu An cho rằng thái uy sẽ vì chuyện này mà giết môn khách của hắn, nhưng Lưu Trường biết rất rõ, với tính cách của thái úy, muốn giải quyết chuyện này, né tránh là cách tệ nhất.
Khi Lưu Trường xách cổ Lưu An, kéo hắn vào phủ thái úy thì thấy cả Chu Bột, hai người đang nói chuyện.
Vừa thấy Lưu An, sắc mặt Hàn Tín tức thì khó coi.
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Sư phụ, trẫm mang thằng nhãi tới rồi ... Thằng nhãi này không ngờ dám ngầm sai phái môn khách đánh nhi tử sư phụ, đúng là vô pháp vô thiên, sư phụ trách phạt đi."
Lưu An chết lặng.
Hàn Tín hừ lạnh nhìn Lưu An:" Nếu không phải a phụ ngươi mang tới, ngươi không chịu tới phủ của ta chứ gì?"
"Không phải như thế ..."
"Còn giấu cả môn khách đi, có phải sợ ta nổi điên giết người?"
Lưu An đang định nói thì Lưu Trường ném mạnh hắn xuống đất, mắng chửi:" Giờ đã biết sai chưa? Thái úy vì sao tức giận, vì môn khách của ngươi đánh người à? Vì sau khi chuyện xảy ra, ngươi không chịu tới giải thích. Uổng cho ngươi thường ngày đọc bao nhiêu sách, khi cần vứt đi hết, sách học được đi đâu rồi? Ném tới nước Hạ rồi à?"
Lưu An bị mắng tới không kịp nói gì, mãi mới nhân cơ hội kêu oan:" A phụ không phải thế ... Sau khi chuyện xảy ra, con muốn tới thỉnh tội, nhưng thái úy không cho vào."
Lưu Trường mắng tiếp:" Không cho ngươi vào thì ngươi không vào à? Không biết leo tường à? Không biết phá cửa à? Cái cửa này thì kiên cố cỡ nào được? Trẫm bảy ngày có thể phá sáu lần."
Mặt Hàn Tín càng đen, mình ngươi chưa đủ, định dạy cả nhi tử ngươi hại ta à?
Lưu Trường cười ha hả ngồi bên Hàn Tín:" Sư phụ, huynh đệ của trẫm chịu chút thiệt thòi, nhưng hắn kết giao chẳng phải người tốt, người nói đi, ai lại đi làm bạn với đám hủ nho chứ? Uống rượu thì chuyên tâm uống rượu là được, sao chê cười người Yên ... Thế chẳng phải muốn ăn đòn à? Nay thiên hạ đại nhất thống, đề xướng không phân chia các vùng, hắn nói thế đánh là nhẹ."
Hàn Tín nói:" Ta chưa từng giận, tự làm tự chịu."
Lưu Trường vỗ tay:" Đúng là sư phụ hiểu đại nghĩa, có điều chuyện này không thể bỏ qua như thế .. Thằng nhãi này môn khách quá nhiều, gây sự suốt, trước đó Trương Thích Chi bắt hai người, đều là môn khách của hắn, dùng danh nghĩa thái tử, xâm chiếm ruộng đất."
"Chủ gia và môn khách vốn là thế, cùng chung vinh nhục." Hàn Tín từng như Lưu An nên thông cảm:
"Đúng thế, chỉ là trẫm đang nghĩ, hay là để môn khách của thằng nhãi này đi làm chút việc thực tế, đừng tiếp tục nhàn rỗi ở Trường An nữa ... Biết đánh trận thì cho đi đánh trận, biết quản lý địa phương thì cho tới vùng thiếu quan lại, chỉ giữ người nghiên cứu học vấn."
Lưu Trường di chuyển đề tài tới vấn đề bố trí môn khách, quả nhiên Hàn Tín không nói chuyện trị tội môn khách nữa.
Lưu An lặng lẽ ngồi bên, hắn sao không muốn thế, nhưng hắn dù sao còn là thái tử, an bài người khắp nơi, bị đàn hặc ý đồ bất chính là chuyện nhỏ, khiến đám quan viên trung thành với cha hắn đề phòng mới là nghiêm trọng, chẳng phải làm hại quan viên được hắn bố trí à?
Nay a phụ đề xuất ra là tốt rồi.
Hạ nhân đưa thịt lên, Lưu Trường chẳng khách khí kéo về chỗ mình, cho liền mấy miếng thịt vào mồm, nói chẳng rõ ràng:" Có điều Giáng hầu sao lại ở đây?"
Chu Bột giải thích:" Thái úy gọi thần tới hỏi chút chuyện."
Lưu Trường tò mò hỏi:" Chuyện gì thế?"
Hàn Tín lạnh nhạt nói:" Hỏi xem dê bị hạ độc chết có ăn được không?"
Lưu Trường lẩm bẩm chửi, vừa vặn thấy Lưu An quay đầu đi nhịn cười, mắng:" Thằng nhãi, còn ở đây làm cái gì? Dẫm môn khách của ngươi đi xin lỗi, sau đó an bài các nơi cho trẫm, nếu còn gây chuyện, trẫm đánh gãy chân ngươi trước."
Lưu An đi rồi, Chu Bột cũng đi theo.
Trong phủ chỉ còn hai sư đồ, Hàn Tín bấy giờ mới nói:" Chu Bột không muốn ở Trường An, hắn muốn ra tái ngoại tác chiến."
"Nhưng hắn có vẻ điên rồi, thấy mình phải phụng lệnh Cao hoàng đế hiệp trợ ngươi, nên không nói ra."
"Người như hắn, không ngồi yên được đâu."
Lưu Trường trầm mặc, y không ngờ Chu Bột cố chấp tới cỡ này:" Nói ra đâu chỉ Chu Bột, các tướng quân khác đều chẳng muốn ngồi nhà ... Phải rồi sư phụ, trẫm chợt phát hiện ra sư phụ là ngoại lệ, sao chưa bao giờ thấy sư phụ nói mấy lời khát vọng chiến trường gì đó?"
Hàn Tín ngáp dài:" Vì sao ta phải khát vọng chiến đấu?"
"Có kẻ địch thì ta đi đánh, không thì ở nhà, trong quân doanh cực khổ, ở làm gì ... Chỉ đám bất tài mới suốt ngày nghĩ lung tung, ở nhà cho thoải mái."
"Lúc đánh trận thì một lòng đánh trận, không đánh trận thì làm chút việc mình thích, lý nào chết ở quân doanh."
Lưu Trường gật gù:" Bảo sao được gọi là tiên, quả nhiên không đặt sai ngoại hiệu."
"Ngoại hiệu đương nhiên không sai, phải không lợn rừng?"
Lưu Trường nổi giận:" Rốt cuộc ai đặt ngoại hiệu này cho trẫm?"
"A mẫu ngươi."
"Ai truyền đi?"
"Khuê nữ ngươi."
Lưu Trường chỉ còn biết thở dài, không giận nổi nữa.
"Điện hạ!"
Vương Khôi hai mắt đỏ hoe, quỳ trước mắt Lưu An tay cầm bội kiếm, muốn đâm cổ, Lưu An giữ chặt, không cho hắn tự sát.
"Điện hạ, thần biết mình gây họa cho điện hạ rồi, thần dứt khoát không để điện hạ chịu nhục, thần nguyện lấy cái chết báo đáp."
Lưu An thở dài:" Chớ nói thế, đứng lên đi."
"Ngươi là môn khách của ta, không làm gì sai, không ai có thể phạt ngươi, dù thái úy cũng thế, chỉ là về sau còn gặp chuyện như vậy chớ động thủ ... Báo với ta, ta giết hộ."
"Môn khách của ta không phải ai cũng có thể khinh nhục, nay thiên hạ đại đồng, môn khách của ta tới từ ngũ hồ tứ hải, châu quận nào cũng có, ai dám lấy khu vực ra chế giễu phân chia? Ta tuyệt không dung thứ, ngươi yên tâm, ta đã dâng thư lên Hình bộ khanh, để họ trừng phạt đám người đó."
Lưu An lúc này ở phủ, triệu tập toàn bộ môn khách tới nói chuyện:" Tất cả mọi người đều khuyên ta không thu môn khách nữa, nói môn khách sẽ gây họa cho ta, nhưng ta thấy, được những hiền tài như thế tương trợ, chính là may mắn lớn nhất trong đời của ta. Ta muốn các ngươi tới địa phương, làm ra sự nghiệp cho những kẻ đó xem! Môn khánh của Lưu An ta rốt cuộc là người thế nào?"
"Trong tay ta không có kẻ dung tục."
"Nguyện vì điện hạ mà chết!"
Trong phủ thái tử tiếng người huyên náo, ai nấy kích động, muốn ngay lập tức làm nên sự nghiệp, thể hiện bản thân, báo đáp thái tử.
Đột nhiên trong số đám đông hô hào, Lưu An thấy một đứa bé mặt mày kích động, hò hét rõ to.
Lưu An nhìn nó:" Văn Quân phải không? Sao ngươi ở đây?"
Văn Quân cung kính nói to:" Điện hạ, thần nghe nói, nhận ân người phải lấy cái chết báo đáp. Năm xưa điện hạ cứu a mẫu, lại còn không tiếc công sức dạy bảo thần, thần được theo các hiền tài học tập, cả đời không báo đáp được."
"Giờ thần có chút tài học, không dám cầu làm môn khách, xin đi theo dắt ngựa, báo đáo ơn của điện hạ."
Đám môn khách cười rộ lên, mấy năm qua Vệ Văn Quân luôn ở trong phủ, bọn họ đều nhìn nó lớn lên từng chút một, ai cũng quen thuộc nó, có người trêu:" Thằng nhãi, có với tới dây cương ngựa không?"
"Ha ha ha, ngươi chỉ cao hơn bánh xe một chút."
Nghe mọi người trêu ghẹo, Vệ Văn Quân đỏ mặt nói:" Ta nghe nói người có chí hướng không xem tuổi, lòng báo ân thì ai cũng thế, chẳng lẽ vì ta nhỏ tuổi mà đạo đức không bằng các vị? Chẳng lẽ vì ta bé nhỏ mà không có lòng phò tá quân vương."
Lưu An nghe vậy cũng phải tấm tắc khen, không ngờ thằng nhãi này tiến bộ lắm rồi, trước kia có nghĩ nó có ý đồ với muội tử, thời gian dài quan sát mới biết không phải, xoa đầu nó:" Sau này ngươi đánh xe cho ta."
"Vâng."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com