Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1113 - Chương 1113: Ai Cũng Muốn Ra Biển.

Chương 1113: Ai cũng muốn ra biển.

Trong triều không có chuyện gì cần Lưu Trường xử lý, mấy đứa con đều không ở trong hoàng cung, Lưu Trường tranh thủ cơ hội tới Tiêu Phòng điện, chuẩn bị cùng hoàng hậu bàn bạc đại sự.

Chẳng bao lâu sau, Lưu Trường ngồi bên cạnh Tào Xu, mặt mày khó chịu.

Lưu An thành thật ngồi trước mặt hai người.

"An à, trong phủ ngươi có không ít chuyện phải không? Nếu thế bái kiến xong rồi thì về đi, không cần lãng phí thời gian ở đây nữa." Trường lão gia xua đuổi:

Lưu An lắc đầu:" Không có chuyện gì ạ, bình thường con bận bịu suốt, không làm tròn hiếu đạo, trong lòng bất an. Hôm nay hiếm khi có thời gian, muốn ở cùng a phụ, a mẫu."

Tào Xu cười nói:" Bình thường con đều bận quốc sự, có thể làm những chuyện này là ta vui rồi, bái kiến hay không không quan trọng ... Đại mẫu con còn nói với ta, gần đây con viết vài bài văn chương rất khá, đã tới mức có thể truyền cho đời sau. Đại mẫu con bình thường nghiêm khắc với con, chứ sau lưng con thì khen không ngớt, nói nhà ta có thánh hiền thực sự không kém thánh nhân quá khứ."

Lưu An cúi đầu:" Đều nhờ a phụ, a mẫu dạy bảo, huống hồ chỉ là vài bài văn chương, không có gì to tát."

Lưu Trường hắng giọng:" Đúng thế, đại mẫu ngươi khen ngợi ngươi như thế, ngươi đi thăm đại mẫu đi."

"Con vừa từ Vĩnh Thọ Điện về mà."

"Vậy đi thăm đại phụ ngươi!"

Tào Xu kéo Lưu Trường:" Nói linh tinh, An hiếm khi tới thăm chúng ta, sao bệ hạ lại làm thế?"

Lưu Trường ngậm miệng, sắc mặt càng khó coi.

Thằng nhãi này cố ý à? Sớm muộn không tới, nhất định đợi khi đám đệ đệ muội muội đi cả rồi mới tới bái, chẳng lẽ đệ đệ muội muội ngươi ăn thịt ngươi à?

Hai mẹ con lại trò chuyện hết sức vui vẻ.

Rất lâu sau Lưu Linh tung tăng trở về, Lưu An rốt cuộc cũng hành lễ cáo lui.

Lưu Trường đi theo tóm ngay lấy hắn:" Ngươi đừng đi vội, theo trẫm tới Hậu Đức Điện, hai chúng ta cũng lâu rồi chưa trò chuyện, hôm nay ngươi ở lại Hậu Đức Điện luôn đi."

Lưu An mặt mày nhăm nhó:" A phụ, người mau ra mặt ngăn cản đi, vì chuyện thuế má mà Giả công và trọng phụ đánh nhau tới nơi rồi ... A phụ không để ý, nhưng họ tìm tới nhà, con khó xử lắm. Hai bọn họ đều là người thông minh, con có vờ hồ đồ cũng vô ích ... Chuyện này a phụ nên mau chóng giải quyết, vấn đề thuế má không thể trì hoãn nữa ..."

"Giỏi cho thằng nhãi này, dám dùng âm chiêu ép trẫm à?"

"Hả? A phụ, âm chiêu gì, chẳng qua con không ứng phó được với họ nên mới trốn vào hoàng cung thôi mà." Lưu An mặt đầy chân thành:

"Đi theo trẫm."

Lưu Trường nói một câu rồi dẫn Lưu An tới Hậu Đức Điện, cha con ngồi đối diện nhau.

"Nói đi, cái nhìn của ngươi với thuế má ra sao? Ủng hộ giả Nghị hay ủng hộ Tứ ca?"

Lưu An thật thà nói ra suy nghĩ của mình.

"Bệ hạ có lệnh, dựa theo lời thái tử, cải cách chế độ thuế má."

Khi Lữ Lộc dẫn Lưu An tới tuyên chỉ, sắc mặt Lưu An rất khó coi.

Giả Nghị mừng lắm, hắn đứng dậy nhận chỉ lệnh:" Ha ha ha đa tạ điện hạ, quả nhiên luôn là điện hạ hiểu đại sự nhất."

Lưu An cười đắng nghét miệng:" Huynh trưởng không cần như thế."

Lưu Hằng thong thả đứng dậy, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng vài cái lỗ trên người Lưu An vậy.

Lưu An gượng gạo nói:" Trọng phụ ..."

"Ừ, thời gian qua theo ta học không tệ." Lưu Hằng đánh giá một câu rồi đi ngay:

Giả Nghị giữ Lưu An lại muốn cùng hắn bàn chuyện cách tân, Lưu An đành đồng ý.

Sau khi hai người đi, Lưu An nhìn sang Lữ Lộc:" Cữu phụ, a phụ hại cháu thảm rồi, trước kia cháu chỉ tiến thoái lưỡng nan, giờ thì buộc chết cháu rồi. A phụ thì chả sao, nhưng thế này chẳng phải đại thần phản đối cách tân đều tính tội lên đầu cháu à?"

Lữ Lộc nghiêm mặt nói:" Điện hạ, bệ hạ nói với thần, thân là quân vương, tuyệt đối không được do dự, ắt phải có lập trường của mình, vì vậy giúp điện hạ lựa chọn."

"Vậy sao a phụ không lựa chọn đi."

"Bệ hạ đã chọn điện hạ để lựa chọn thay người."

Lưu An trầm mặc.

Quả nhiên mình đọc sách còn quá ít, học vấn không đủ để đấu với a phụ.

Lữ Lộc trước khi rời đi để lại một câu chúc phúc:" Bệ hạ có lệnh, muốn điện hạ trong vòng nửa năm phải hoàn thành chuyện này, ngoài ra không được tranh chấp kịch liệt với Ngô vương."

Để lại thái tử đứng vi vu trong gió, Lữ Lộc thong dong về Hậu Đức Điện.

Chỉ cần không nhắm vào mình, dù hoàng đế làm việc bất nghĩa, Lữ Lộc vẫn đứng về phía hoàng đế.

"Thế nào?"

"Dựa theo sai bảo của bệ hạ, ngự sử hết sức bất mãn, bỏ đi ngay lập tức ... Bệ hạ, chuyện này vì sao lại để thái tử ra mặt."

Cho dù Lữ Lộc đứng về phía hoàng đế, nhưng vẫn không hiểu mệnh lệnh của hoàng đế, chuyện này rõ ràng hoàng đế ra mặt là giải quyết được ngay.

Lưu Trường nghiêm mặt nói:" Thằng nhãi đó cái gì cũng tốt, khuyết điểm là thiếu tinh thần gánh vác, luôn nghĩ cách để không đắc tội với ai, thế làm sao được? Ngươi nhìn môn khách mà nó thu nhận đi, nó xưa nay muốn thu nhận tất cả mọi người, không bỏ lại ai hết."

"Trẫm phải giúp nó sửa đổi, làm hoàng để sao có thể ba phải như vậy."

Lữ Lộc bừng tỉnh.

"Chuyện mở biển có tiến triển gì chưa?" Lưu Trường hỏi, so với trước kia chuyện gì y cũng nhúng tay vào, giờ tối đa chỉ hỏi tiến triển:

Lữ Lộc tài năng không có gì, nhưng hắn hơn người ở chỗ biết mình, vì vậy mọi việc đều cẩn thận chu đáo, nếu không sao có thể theo bên Lưu Trường lâu như vậy, còn thành tâm phúc số một.

"Tiến triển lớn ạ, xưởng đóng thuyền xuất hiện ồ ạt, xưởng của thần thì nhận được đơn đặt hàng nhiều chưa từng có, không ít triệt hầu tổ chức nhân thủ ra biển."

"Thương cổ thì vội vàng di chuyển khu vực ven biển. Các nước phương nam tấu lên, đường sá bị xe ngựa làm tắc rồi. Nước Giao Đông càng quá đáng hơn, nghe nói thuyền nhiều tới nghẽn dòng, trong đó nhiều nhất là thuyền tới Mã Châu và Thân Độc."

"Quận Oa liên tục dâng thư yêu cầu triều đình cấp nhân thủ, nói thuyền bè kéo tới đó sắp bằng nhân khẩu của họ, quản lý không xuể."

Lưu Trường vê cằm đáp: "Đám người đó vì lợi nhuận làm chuyện mất đầu như tự ý đúc tiền, nay ra biển mang lại lợi ích cao hơn, nên trẫm không bất ngờ. Chỉ là đám triệt hầu tích cực thế làm gì?"

"Bệ hạ ban thưởng lớn cho Điền Bá Lộc, khiến ông ta thành đại triệt hầu, lại còn hứa phong vương nếu tìm ra Mỹ Châu ... Các triệt hầu để ý cái đó."

Lưu Trường lắc đầu:" Tìm ra Mỹ Châu đâu dễ thế?"

"Nhưng trong mắt họ, thuê người phái nhân thủ thăm dò biển khơi dù sao cũng dễ hơn lên trận lập công."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment