Lưu Trường nghe Lưu Ngang kể nguyên do thì cau mày:" Ở đâu ra người tệ hại như vậy?"
"Khi bọn cháu đánh hắn thì hắn nói mình là thân thích gần của Lữ gia, lai lịch to thật... Hừ, cứ đánh bọn thân thích gần Lữ gia đấy." Lưu Ngang vẫn chưa hết giận:
Lưu Trường nghiêm nghị nói:" Không được nói thế."
Rồi hạ thấp giọng nói:" Đánh có đủ mạnh không, có nhớ tên không?
Lưu Ngang vui vẻ nói:" Đánh mạnh lắm ạ, đời này chắc không dám bắt nạt người khác nữa, cháu thiếu chút nữa móc mắt hắn... Tên cũng ghi nhớ rồi..."
Lưu Trường gật đầu:" Ừm, thân là chư hầu vương tốt nhất không nên tham gia ẩu đả, gặp phải chuyện như thế nên báo quan."
"Vâng, bọn cháu đánh xong có báo quan ạ."
Lưu Trường bảo Lưu Tứ đi trước, rồi nhìn ba đứa do tử: "Chuyện ở tây bắc giao cho ba đứa đấy. Khải, ngươi là đứa có mưu lược nhất, trẫm biết hành vi của ngươi, biết suy nghĩ của ngươi, nhưng trẫm không quan tâm, trẫm coi các ngươi không khác gì An."
"Ngươi muốn mở mang lãnh thổ, muốn làm hiền vương một đời, trẫm kệ ngươi, nhưng đối với huynh đệ phải biết yêu thương, chớ quên họ, nhất là Ngang, phải giúp hắn nhiều hơn."
Lưu Khải cúi đầu vâng lời.
"Ngang, tính cách ngươi dũng mãnh, có phần giống trẫm. Nhưng trị quốc không phải điểm mạnh của ngươi, ngươi nên nghe hai huynh đệ nhiều hơn, đừng làm chuyện lỗ mãng cũng không nên can dự nhiều vào quốc sự, chịu khó nghe khuyên gián."
"Vâng!"
"Tường .. Tuổi ngươi cao nhất, mấy năm qua cũng làm không tệ. Đáng tiếc ngươi không có quyết tâm như Khải, an lòng với hiện trạng, thế không tính là xấu, nhưng là huynh trưởng nên nhìn xa hơn. Khải nếu làm việc gì bất chấp hậu quả thì kéo hắn lại, Ngang nếu làm chuyện ngốc nghếch thì giúp hắn tỉnh ra. Ba các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, tây bắc mới bình tĩnh.
Tam vương vâng dạ.
Lưu Trường quay sang Lưu An:" Cùng chúng làm chút chuyện nghiêm chỉnh đi, đừng có hành vi trẻ con nữa."
"Vâng!"
Tiễn bọn nhãi con đi rồi, trên mặt Lưu Trường mới xuất hiện nụ cười. Tây bắc giao cho ba thằng nhãi đó, Lưu Trường rất yên tâm, chúng tuy không ra sao, nhưng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, coi như biết nương tựa nhau.
Thêm vài năm nữa đợi Lương và Tứ về nước, chúng là huynh đệ ruột thịt, hỗ trợ nhau, có lão nhị tọa trấn, áp lực triều đình sẽ bớt đi một chút.
Chế độ phân phong tuy nhiều cái hại, nhưng hiện rất thực dụng.
Tam vương vừa rời hoàng cung thì bị Lưu Tứ chặn đường.
"Các vị huynh trưởng, vì mọi người mà đệ ăn một trận đòn, không cho ít bồi thường sao được."
Thấy bộ dạng thê thảm của Lưu Tứ, cả bốn cười rất bất lương.
"Nên cho, nên cho."
Lưu Tứ bấy giờ sắc mặt mới tốt hơn:" Chư vị huynh trưởng, đợi đệ về nước rồi, các huynh có chuyện gì cứ nói. Đệ có 200 vạn kỵ binh, bất kể lúc nào cũng có thể tới bảo vệ các huynh."
"200 vạn kỵ binh à? Giỏi nhỉ, thế còn cần bồi thường gì nữa, cả nước ta có 5000 kỵ binh, hay đệ tài trợ cho một ít đi."
"Đừng, đừng ... Kỳ thực trong nước đệ chỉ có vài trăm kỵ binh."
Bọn nhóc đều đã lớn cả, cũng đã trông cậy được vào rồi, trong nước không có việc lớn Trường lão gia suốt ngày đi thị sát dân tình, tới Lưu An đôi lúc tìm mấy ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trong phủ Nhữ Âm hầu.
Hạ Hầu Anh cúi đầu ăn thịt Trường lão gia vừa săn được, không nói năng gì.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, một bên là Hạ Hầu Táo, sau đó là hai thằng nhãi Hạ Hầu Tứ và Lưu Tứ đang lén lút nhìn người lớn.
Hạ Hầu Táo miệng không ngơi nghỉ, đang kích động kể thời gian qua cùng hoàng đế du ngoạn.
"Bọn con đi săn, gặp phải lợn rừng, lợn lớn lắm, thể hình gần bằng bệ hạ, ngay cả động tác húc người cũng không khác bệ hạ là bao ..."
Sắc mặt Lưu Trường đen xì, Hạ Hầu Anh thở dài, dừng lại một chút rồi ăn tiếp.
Bữa cơm này kéo dài rất lâu, Hạ Hầu Tứ và Lưu Tứ đùa nghịch, thiếu chút nữa đánh nhau thật mà Lưu Trường và Hạ Hầu Táo cũng chẳng khác gì, mãi mới ăn xong.
Hạ Hầu Anh nhìn Lưu Trường: "Bệ hạ."
"Ừ."
"Thần đã già lắm rồi, dưới gối chỉ có đứa nhi tử không nên thân này thôi, nó tuy ngu ngốc, nhưng chân thành, không lo nó làm chuyện nhục với gia phong.
Lưu Trường gật gù, ông không phải lo, nhà ông làm gì còn gia phong nữa.
Hạ Hầu Anh tiếp tục nói: "Thần chỉ lo nó bị người khác lừa, làm chuyện hồ đồ, hi vọng sau này bệ hạ thay thần trông coi nó, không cần nó làm nên sự nghiệp gì..."
Hạ Hầu Táo không vui phản bác: "Con đã lập nên sự nghiệp rồi, lần này còn lập công đầu. Với lại sao con bị người ta lừa được, với mưu lược của con, trừ khi Lưu hầu phục sinh."
Nhưng Lưu Trường thì dấn nhíu mày lại nhìn vị lão tướng quân tóc đã bạc trắng.
"Nhữ Âm hầu chớ lo, Táo mấy năm qua lập không ít công tích, rất được đại thần trong triều tin tưởng, sẽ không có chuyện gì đâu. Phải rồi Nhữ Âm hầu, trong hoàng cung của trẫm có mấy thái y lạ lắm, nói không chữa được thương tích mới, nhưng chữa được thương tích cũ. Trẫm nhớ khanh có nhiều thương tích cũ, hay để họ tới xem sao."
Hạ Hầu Táo nghi ngờ: "Thái y gì mà kỳ thế?"
"Trẫm cũng lấy làm lạ, Hạ Hầu tướng âm chẳng phải có thương tích cũ sao, gọi tới thử là biết."
"A phụ thần khỏe lắm, dù là dong y cũng không trị tới bệnh luôn được đâu, dùng a phụ thần thử là tốt nhất."
Hạ Hầu Anh trầm mặc một lúc mới nói:" Bệ hạ, An Tức tuy tạm bị đánh lui, nhưng nội bộ Thân Độc mâu thuẫn không dứt, Thân Đồ Gia cần trợ thủ đáng tin. Sài Vũ có thể đảm nhận, không thể dùng Táo, thần không sợ nó làm sai bị xử phạt, mà sợ nó vào lúc quan trọng làm hỏng chuyện của bệ hạ."
"Nếu thế thần không cách nào đối diện với Cao hoàng đế."
Hạ Hầu Tứ nghe đại phụ nói vậy, nhỏ giọng nói với Lưu Tứ:" Thần cũng thế, nếu a phụ phạm sai lầm thần làm sao đối diện với Cao hoàng đế? Nên để thần trấn thủ tây bắc thì hơn."
Lưu Tứ không vui:" Ngươi đi tây bắc thì nước Hạ làm sao? Đã giao hẹn làm quốc úy cho ta mà."
"Thần dẫn quân nước Hạ đi đồn trú ở tây bắc không được à?"
"Có lý."
Hai đứa nhãi vui vẻ đàm luận, Hạ Hầu Táo thì không thích nghe loại đề tài này:" Sao con lại không đáng tin? Còn ở tây bắc chinh chiến, công lao ai bằng? Con không đi thì ai đi?"
Hạ Hầu Anh không để ý tới nhi tử chỉ nhìn Lưu Trường đợi y trả lời.
Lưu Trường do dự một lúc cuối cùng vẫn gật đầu:" Được, trẫm sẽ suy nghĩ, khanh cứ yên tâm."
Khi Lưu Trường và Hạ Hầu Táo ra ngoài, Hạ Hầu Táo không phục, thái độ cáu kỉnh, Lưu Trường vỗ vai hắn: "Táo, mấy ngày tới đừng đi săn nữa, ở nhà bồi tiếp a phụ ngươi đi."
"Thôi, ông ấy thấy thần là mắng, thần tránh xa, ông ấy còn vui hơn."
"Không đâu... A phụ ngươi ở quân học vì bênh vực ngươi mà suýt đánh nhau với người ta, về đi, đây là quân lệnh."
Hạ Hầu Táo miễn cưỡng quay về.
Lưu Trường về hoàng cung một cái liền triệu tập một đám thái y, phái họ tới phủ Nhữ Âm hầu.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com