Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1111: Thì Ra Là Các Ngươi.

Chương 1111: Thì ra là các ngươi.

"Bệ hạ!"

Điền Lộc Bá thần sắc kích động quỳ trước mặt Lưu Trường, trong đôi mắt nhìn về phía Lưu Trường như có lửa.

Ánh mắt đó nóng bỏng điên cuồng, trông không bình thường cho lắm, quá cả Trương Bất Nghi.

Lưu Hằng ngồi bên trái Lưu Trường, nhìn bộ dạng quốc úy nhà mình cũng kinh ngạc, đâu giống hình tượng bình thường của ông ta? Sao đi biển một chuyến mà ra thế này.

Điền Lộc Bá xuất thân quý tộc nước Tề, sau đào vong tới Ngô, được Ngô vương nhận ra tài năng mà đề bạt, coi như tâm phúc tuyệt đối của Ngô vương.

Sau khi nước Ngô mở biển, ông ta vì nước Ngô thăm dò ra rất nhiều đảo, lần nào cũng nguy hiểm, tuy hao phí cực lớn, nhưng phát hiện không ít.

Tuy lập công lớn, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo, ít nói, cẩn trọng, vững vàng, đáng tin.

Thế mà giờ nhìn chằm chằm hoàng đế thế này, rất vô lễ.

Lưu Trường bị nhìn tới tức giận, nỗ lực trợn to mắt nhìn chằm chằm lại.

Điền Bá Lộc sực tỉnh: "Thần thất lễ, bệ hạ thứ tội."

Lưu Trường hầm hừ: "May mà trẫm khoan dung, không phải hôn quân, nếu ở thời a phụ, ngươi dám nhìn quân vương như thế sớm bị lôi ra chém đầu ..."

Lưu Hằng hắng giọng, cắt lời đệ đệ, không cho y nói lời đại nghịch bất đạo về a phụ:" Nói đi vội vàng tới đây có chuyện gì?"

Điền Bá Lộc lại toàn thân run lên:" Năm xưa bệ hạ soạn cuốn Địa lý, nói biết hết chuyện thiên hạ, thần không tin ... Nhưng lần này thần xuất phát từ Mã Châu đi thẳng tới phương nam, trải qua nhiều sóng gió, hạm đội tổn thất nghiêm trọng, nhưng thuận lợi tới được Ngạo Châu như trong sách bệ hạ nói.."

Lưu Trường chấn kinh, phát hiện ra Châu Úc rồi? Sao nhanh vậy?

"Sao ngươi dám khẳng định nơi ngươi tới là nơi trẫm tới?"

"Thần nhìn thấy dị thú nuôi con trong bụng, dị thú như gà mà không thể bay, dị thú bám trên cây..." Điền Bá Lộc kích động tới nói không rõ ràng, rồi lại bi thương: "Nhưng thần vốn định mang một ít về, chỉ là giữa đường chết hết, không con nào sống được ... Nhưng mà có xác ..."

Lưu Trường mặt biến sắc:" Ai cho ngươi mang về, trong sách trẫm đã nói rõ ràng rồi, gặp phải loại thú kỳ quái, không được mang về mà phải hỏi trẫm trước!"

Điền Bá Lộc có chút kinh hoàng: "Thần, thần không biết..."

Lưu Trường thở dài:" Bỏ đi, ngươi không hiểu đâu, trẫm không trách ngươi, nếu ngươi tận mắt thấy chuột lớn thế thì đúng là Ngạo Châu rồi .... Trẫm không ngờ nhanh như thế đã tới được, ngươi đi mất bao lâu?"

"Gần ba năm ạ ... Giữa đường gặp rất nhiều đảo, thần đã vẽ lại bản đồ, đại khái giống trong sách Địa Lý bệ hạ vẽ, tuy cụ thể có sai lệch, nhưng các đảo đúng là như bệ hạ nói."

Mắt Điền Bá Lộc đầy vẻ khó tin: "Bệ hạ sống ở Trường An, rốt cuộc sao biết chuyện hải đảo?"

Lưu Trường đắc ý lắm: "Biết trong mơ."

Điền Bá Lộc bái lạy: "Bệ hạ thân mang thiên mệnh."

Có thể nhìn ra, Điền Bá Lộc giờ đã hoàn toàn tin tưởng Lưu Trường thân mang thiên mệnh rồi.

Lưu Trường cười to: "Ngạo Châu ngươi phát hiện là chỗ tốt, tuy thời tiết ác liệt, nhưng nhiều mỏ, nhiều động vật kỳ dị. Trẫm nghe nói Mỹ Châu mới là nơi có tài nguyên nhiều nhất, nói tới cây nông nghiệp càng cặc nhiều, nếu ngươi phát hiện Mỹ Châu, trẫm phong ngươi làm vương."

Điền Bá Lộc vội nói: "Thần không dám mong phong vương, nhưng thần nguyện tổ chức đội thuyền đi Mỹ Châu ..."

Tiếp đó Lưu Trường ban thưởng, phong làm triệt hầu, thưởng 3000 hộ.

Điền Lộc Bá mừng rỡ bái tạ mãi.

Lưu Trường cho ông ta đi nghỉ ngơi, sau đó nhìn Lưu Hằng:" Tứ ca, xem ra trẫm ra thời đại hàng hải rồi, nói thiên cổ nhất đế, trừ trẫm còn ai nữa? Bằng vào công lao này đủ xây tượng vàng chục trượng ở Trường An, thế mới xứng với công lao của trẫm."

Lưu Hằng không đùa:" Thế thì bệ hạ đợi thần nắm mắt rồi hẵng xây ..."

Đúng lúc này có giáp sĩ vào đưa thư của Trường An lệnh lên, Lưu Trường vừa xem một cái nổi giận vỗ bàn:” Bắt thằng nhãi Tứ tới đây cho trẫm.”

Khi Lưu An dẫm Tây Bắc Tam Vương vui vẻ đi vào Hậu Đức Điện, không ngờ nghe thấy tiếng gào thét thê thảm.

Bốn người vừa vào một cái liền thấy Lưu Tứ bị treo lên tường, Lưu Trường cầm hài, đánh cho hắn kêu la không dứt.

Lưu Tứ nhìn thấy đại ca đi vào, vội vàng cầu cứu.

Lưu An không đứng nhìn, hỏa tốc chắn giữa hai người:" A phụ làm gì thế? Chớ giận, chớ giận!"

Lưu Trường phẫn nộ:" Thằng nhãi này không phải người, trẫm vừa nhận được tấu của Trường An lệnh, nói nó suất lĩnh quyền quý phóng xe trong thành, giáp sĩ không dám tới gần, còn ra ngoài thành đánh nhau ..."

Lưu Tứ kêu to:" A phụ tha cho ... Hả? Phóng xe? Ẩu đả? Oan quá ..."

"Hạ Hầu Tứ xô hỏng xe con, con phóng xe bao giờ? Mấy ngày qua con đều ở trong binh học, đâu ra ẩu đả với người ta? Trương An lệnh hãm hại con."

Lưu An và tây bắc tam vương biến sắc mặt, Lưu An càng vội vàng quát to:" Tứ, đại trượng phu phải dám làm dám chịu, làm sai là sai, sao lại nói dối?"

Lưu Tứ kêu thảm:" Đệ thực sự không làm thế mà! Trường An lệnh chó má, đệ không tha cho hắn."

Lưu An nghiêm túc nói:" A phụ chớ vì thằng nhãi này mà nổi giận, để con thay a phụ quản giáo nó, a phụ yên tâm."

Lưu Tường cũng vội nói:" Đúng, đúng, trọng phụ chớ giận, hại người lắm."

Lưu Trường nheo mắt lại nhìn tam ngốc, nghi ngờ :" Có tông thất quý giả phóng xe trong thành, ẩu đả ngoài thành, giáp sĩ không dám tới gần, thần sợ hãi, không dám ngăn cản, nên báo cho bệ hạ biết ... Thì ra là đám nhãi các ngươi ..."

"Trọng phụ, nghe cháu giải thích ..."

Rất nhanh năm thằng nhãi đều quỳ trước mặt Lưu Trường, trông thê thảm vô cùng, chỉ Lưu Tứ là uất ức nhất, phẫn nộ nhìn mấy huynh trưởng:" Các huynh gây chuyện, đệ vô cớ ăn đòn, đệ chưa lớn, lớn rồi ắt đánh lại."

Lưu Trường trừng mắt:" Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, đã không phạm sai lầm, vì sao khi trẫm đánh không biện giải? Rõ ràng tự biết có tội."

"Trọng phụ, lỗi ở bọn cháu ..."

Lưu Trường nhìn tây bắc tam ngốc mặt mày bầm tím: "Còn ba đứa ngốc các ngươi, vừa mới lập công ở Thân Độc nên cuống vọng à? Một thái tử, ba chư hầu vương, bao sao giáp sĩ không dám tới gần, vốn thấy các ngươi đều lớn tuổi rồi, trẫm không muốn ra tay, nhưng xem chuyện các ngươi làm đi."

Lưu Ngang không phục: "Trọng phụ, không phải lỗi bọn cháu."

"Trọng phụ không biết, tên tặc tử đó khinh người quá lắm, bọn cháu du ngoạn trong thành, vốn không hề gây thị phi gì. Chẳng qua thấy một người trêu ghẹo người mù giữa đường, hắn cố ý rơi đồ trước mặt người mù, để người mù vấp ngã ... Khi đó cháu không nhịn được xông lên định đắn hắn, không ngờ tùy tùng của hắn rất đông, chúng quấn lấy bọn cháu để tên kia chạy. Bọn cháu phóng xe đuổi theo, đuổi ra ngoài thành bắt gặp liền đè xuống đánh một trận.... Chẳng lẽ trọng phụ thấy bọn cháu làm sai?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment