Mọi người trở về làm Lưu Trường vô cùng hưởng thụ, nhất là Lưu Hằng về rồi, việc của y ít hơn rất nhiều, chẳng cần phải gì, Lưu Hằng tự động làm, để đệ đệ có thời gian tới Thượng lâm uyển. Mỗi lần Lưu Trường nghĩ tới lại lệ nóng tràn mi, thay ca ca ăn vài miếng thịt.
Cuộc sống của Lưu Trường bây giờ dễ chịu lắm, suốt cả ngày kéo quần hiền đi săn.
Giữa Lưu Trường và quần hiền kỳ thực không phải quan hệ quân thần nghiêm ngặt, mọi người đều chỉ coi y như lão đại ca của mình, vì ai bắn trúng con mồi trước mà cãi nhau, cãi nhau tới nóng máu, nói không chừng còn đấm vài phát. Là huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, dù Lưu Trường có thành hoàng đế thì tình cảm của họ không trở nên lạnh nhạt. Mà bây giờ Lưu Trường khống chế các nơi, phần lớn là dựa vào quần hiền.
Chu Á Phu nắm bắc quân, Lư Tha Chi nắm nam quân, Hạ Hầu Táo và Phàn Thị Nhân trấn thủ tây bắc, Trần Mãi và Quán A phụ trách Ba Thục, Tiêu Diên và Sài Kỳ theo dõi các nước phía nam, Tuyên Mạc Như đứng đầu hình bộ, Lữ Lộc quản nội cung, Phàn Kháng ở đảo Oa ngắm khỉ .... Mọi người đều ở vị trí trọng yếu.
Chỉ dựa vào quần hiền thôi, Lưu Trường đã khống chế địa phương hơn xa thời Cao hoàng đế.
Trong thái học, hôm nay Thân Bồi đã hoàn thành nhiều sự vụ.
Sau khi Phù Khâu Bá từ quan, do Thân Bồi thay vị trí, thành người phụ trách thái học như bây giờ, đây chẳng phải việc dễ dàng, riêng tranh đấu học phái đã làm người ta đau đầu.
Thân Bồi xong việc định về nhà thì có người chặn đường.
Triệu Oản.
Hắn vốn là môn sinh đắc ý của Thân Bồi, vì hắn thông minh, mồm mép nên ông dốc túi truyền thụ bản lĩnh, không ngờ hắn thiếu chút nữa kéo cả học phái xuống mộ.
Nên Thân Bồi không muốn nhìn mặt hắn nữa, định đi vòng tránh đường, không ngờ Triệu Oản quỳ xuống bái lạy.
"Lão sư, hôm nay đệ tử tới thỉnh tội."
"Bận rộn ở thượng phương một thời gian, đệ tử biết sai rồi. Trước kia đệ tử đố kỵ Mặc gia được ban thưởng quá nhiều, địa vị cao hơn chúng ta, mới bôi nhọ họ, vu oan họ, lờ đi công lao họ, tụ tập người chống lại thượng phương. Nay mới hiểu mình trước kia phạm tội lớn thế nào, nếu khi đó không bị ngăn cản kịp thời, đệ tử muôn chết cũng không bù đắp được."
Thân Bồi rốt cuộc dừng bước:" Thế là tốt, trước kia ta nhiều lần khuyên bảo ngươi, nhưng ngươi không chịu tỉnh ngộ, bây giờ biết sai, có thể đối diện với sai lầm của mình, ta tha lỗi cho ngươi."
"Thế này đi, lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp bệ hạ, thỉnh cầu xá miễn tội danh cho ngươi."
Triệu Oản ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ra:" Lão sư, đệ tử còn một việc nữa xin lão sư lượng thứ?"
Thân Bồi sầm mặt:" Cái gì, chẳng lẽ ngươi xung đột với hiền nhân trong thượng phương??"
Triệu Oản lắc đầu:" Đệ tử ở thượng phương giúp đỡ, nhận ra công việc ở đó không phải chỉ là dùng chân tay, chỉ cưa với đục, nhận ra học vấn thực dụng nhất không phải là của Nho gia, mà là Mặc gia ... Vì thế đệ tử quyết định bỏ Nho theo Mặc, bái Trần công làm thầy."
"Cái gì?" Thân Bồi sững sờ:” Ngươi nói gì?”
Không phải tới thượng phương mài rũa à? Mài rũa thế nào thành đệ tử nhà khác rồi?
"Ngươi tới thượng phương chưa được một năm, học Nho gia hơn mười năm, sao lại có suy nghĩ ấy?"
Triệu Oản hết sức nghiêm túc nói:" Đệ tử học Nho mười năm chưa làm được gì cho thiên hạ, học Mặc vài tháng đã làm rất nhiều chuyện hữu ích, đệ tử muốn làm người hữu dụng."
"Hơn nữa thượng phương bây giờ chịu quá nhiều khinh nhục, đám bất học vô thuật suốt ngày sỉ nhục thượng phương, không để ý tới vất vả của họ, đệ tử không chịu nổi."
Thân Bồi hít sâu một hơi, tên này đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, tính cách hắn qua chuyện lần trước, ông đã quá rõ rồi.
"Ài, nếu ngươi muốn thế, ta chẳng thể ngăn được, nhưng ngươi nghĩ cho kỹ, chuyện này truyền đi, Nho sinh toàn thiên hạ là kẻ địch của ngươi ... Nếu hai bên biện luận, ta không nương tay đâu."
"Lão sư, đệ tử nghĩ kỹ rồi, xin lão sư yên tâm, người mãi mãi là ân sư của đệ tử, xin lão sư thứ tội."
Triệu Oản vái lạy ba cái rồi rời đi.
Kỳ thực ở Đại Hán, người kiêm tu nhiều phái không ít, nhưng chủ tu chỉ chỉ có thể lựa chọn một. Ví như Giả Nghị học cả Pháp, Nho, Hoàng Lão nhưng tự xưng Nho sinh hay Triều Thác theo cả Pháp, Nho nhưng hắn vẫn coi mình là Pháp gia, Lưu An thì khỏi nói, chẳng có học phái nào là hắn không dính dáng, có điều ai cũng coi hắn là người Hoàng Lão. Hành vi của Triệu Oản không phải kiêm tu, mà là vứt bỏ học phái chính chuyển sang phải khác.
Trên đường về Thân Bồi cứ nghĩ mãi về chuyện này, khi về tới nhà cuối cùng cũng chửi toáng lên:" Cầm thú Mặc gia, đoạt đệ tử của ta."
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Trường An, vốn người Nho gia có chút nuối tiếc về Triệu Oản, nhưng bây giờ chuyển sang phẫn nộ, ngươi dám đầu quân cho Mặc gia à? Bọn họ ào ạt lên tiếng mắng chửi gian tặc.
Mà Mặc gia cũng choáng, tên này trước kia không lâu còn mắng chửi chúng ta cơ mà? Sao, thế nào, cái gì? Học vấn Mặc gia thực sự không cao, nghĩ vỡ đầu không ra.
Dù thế nào Triệu Oản đổi phe đã bù đắp thiếu xót của Mặc gia, khiến Mặc gia có cơ hội phát triển vô hạn, vì hắn thực sự tài năng, có hắn sở đoản của Mặc gia và biện luận và học vấn sẽ được khắc phục, hắn tích cực để chủ trương Mặc gia phù hợp với thời đại, tái hiện thế chân vạc Mặc, Nho, Hoàng Lão.
Lưu Trường biết chuyện này, hồi lâu không tin nổi.
Y còn nhớ trước kia mình cưỡi lên người hắn, đấm hắn tím mặt, hắn không chịu thay đổi, vậy mà bây giờ liền quay sang đầu quân Mặc gia à?
Phù Khâu Bá rất bình tĩnh, không có chút ngạc nhiên nào.
Báo chí Mặc gia chỉ trong một đêm sôi động hơn rất nhiều, bắt đầu ra sức tuyên truyền rất nhiều chỉ trương của mình trên quy mô lớn. Ngay trong thái học, tiếng nói của Mặc gia cũng được đề cao không ít. Nhiều tư tưởng của Mặc gia hiện nay do Trường lão gia cấp cho, nên cực kỳ hợp với đương thời, tức thì tạo thành uy hiếp với Hoàng Lão và Nho gia. Nhất là Hoàng Lão, thấy tiểu đệ đệ đột nhiên nhe nanh, bọn họ kinh hoàng.
Tư tưởng ở Đại Hán dần hình thành thế chân vạc.