"Á!"
Lưu Trường tung ra một đấm, Hạ Hầu Táo khom lưng né được, lập tức ôm lấy hông Lưu Trường, hét lớn: "Đánh đi."
Lý Quảng xông tới, Lưu Trường gào thét xoay người, Hạ Hầu Táo vẫn siết chặt, gân xanh hai tay nổi lên, nhưng không xông lại được sức mạnh cực lớn của Lưu Trường mà văng đi, người văng tròn va thẳng vào Lý Quảng. Lý Quảng loạng choạng lùi lại mấy bước, Lư Tha Chi nhắm thẳng thời cơ nhảy lên lưng Lưu Trường, Hạ Hầu Táo điên cuồng đạp đất ổn định thân thể, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, chống đỡ đến cùng, không để Lưu Trường phát lực.
Lần này Lý Quảng thành công tới trước mặt Lưu Trường, Lưu Trường cười gằn, một tay chộp lấy lưng Hạ Hầu Táo phía dưới, tay kia vươn ra chộp cổ Lý Quảng. Mặc dù Lý Quảng tay cũng dài, nhưng chưa với được tới mặt y.
Lữ Lộc đứng xa xem cùng đám giáp sĩ.
Nhìn cục diện này giống ba con sói dữ lao vào con gấu lớn, gấu lớn mỗi lần vùng vẫy, ba con sói đều văng đi.
Lưu Trường vung cánh tay lên, tức thì đập ngay lưng Hạ Hầu Táo, thể lực của hắn đã hao hết, ngã xuống đất.
Tiếp đó Lý Quảng bị Lưu Trường ném đi, hồi lâu vẫn nằm đó rên hừ hừ.
Còn lại một mình Lư Tha Chi, hắn vẫn ý đồ dùng tay siết cổ Lưu Trường, Lưu Trường ngã thẳng ra sau, Lư Tha Chi bị y đè lên. Chỉ nghe hự một tiếng, Lưu Trường bật dậy, Lư Tha chi thì nằm ngay đơ.
Lưu Trường ngoạc miệng cười, lau mồ hôi.
"Khá lắm, khá lắm ..."
"Lý Quảng, ngươi khá lắm, sức lực tăng lên không ít, thêm một thời gian nữa ngươi có thể đấu với trẫm mười chiêu rồi."
Lý Quảng ngồi dậy, chua chát lắc đầu:" Bệ hạ thần lực, thần không tiếp nổi mười chiêu."
Hạ Hầu Táo cũng bò dậy được, thở hồng hộc: "Đừng ... Đừng sợ, đánh với bệ hạ nhiều rồi là có, có thể... Bọn ta đánh nhau với bệ hạ từ bé tới giờ... Đến cả a phụ ta cũng không đánh nổi ta nữa... Đó là vì bệ hạ... Sau này phải đánh nhiều, nhiều vào..."
Lưu Trường quay sang Lư Tha Chi:" Quái chiêu của ngươi học đâu ra thế, chiêu nào cũng muốn khóa trẫm? Thể cách của ngươi mà to cao hơn là trẫm bị ngươi khống chế rồi ..."
"Ha ha ha, đều luyện trong quân ngũ mà ra, dùng để khống chế địch, bắt tù binh..." Lư Tha Chi vừa cười xong liền ho sặc sụa:
Nhìn ba người bọn họ thở không ngừng, Lưu Trường cũng ngồi xuống cảm thán:" Từ sau khi Vũ Dương hầu qua đời, chẳng còn ai có thể một mình đấu với trẫm nữa, đúng là dũng sĩ trước kia lợi hại hơn."
Hạ Hầu Táo không phục:" Dũng sĩ hiện giờ cũng kém gì đâu, dũng sĩ quá khứ đa phần do thổi phồng mà ra, bọn họ nói a phụ thần anh dũng vô địch có thể đánh xe xông vào Hạng Vũ. Nhưng ông ấy chẳng phải đối thủ của thần."
"Nói thừa, a phụ ngươi bao tuổi rồi, dù Hạng Vũ sống tới giờ cũng không phải đối thủ của ngươi, để hắn dùng quải trượng đánh ngươi à?"
Hạ Hầu Táo lại nói:" Chủ yếu là vị bệ hạ quá to lớn, chân tay dài, đối phó với bệ hạ quá lỗ... Phải rồi, bệ hạ đánh với Bột chưa? Với vóc dáng của nó, có khi đánh lại được bệ hạ."
Lưu Trường khinh bỉ: "Thằng nhãi Bột đó nếu đánh nghiêm túc còn chẳng bằng ngươi, chỉ có cái sức, không có chút kỹ xảo nào, kinh nghiệm chiến đấu không có."
"Đấu võ đừng chỉ dựa vào thể cách, còn phải xem kinh nghiệm và kỹ xảo. Năm xưa trẫm đấu với Vũ Dương hầu, sức lực của ông ấy còn chẳng bằng trẫm, chỉ nhờ kinh nghiệm phong phú, làm trẫm gặp khó. Trẫm thấy quan trọng nhất là kinh nghiệm chiến đấu."
"Trong tay An có một du hiệp, kỹ xảo vô cùng cao siêu, thậm chí không kém lão sư của trẫm. Nhưng nếu đối đấu sinh tử, hắn không phải là đối thủ của các ngươi, vì các ngươi từ núi xương biến máu ngoi lên ... Thằng nhãi Bột nếu lên chiến trường vài lần có lẽ còn tiến bộ, nếu không dù đánh bất kỳ ai trong ba người các ngươi cũng vất vả."
Hạ Hầu Táo mặt tối sầm: "Bệ hạ nói như thể đánh bọn thần dễ lắm ấy. Nói một câu không dễ nghe, trong thành Trường An này trừ bệ hạ, thần không sợ ai hết."
"Không sợ không có nghĩa là đánh được... trẫm tám tuổi đã không sợ bất kỳ ai rồi."
Khi mấy người đang trò chuyện, Lữ Lộc đi tới sai người lau mồ hôi cho Lưu Trường, xoa thuốc cho mấy vị tướng quân.
Mấy tráng hán luyện tập xong rời Hoằng Vũ Điện, không ngờ gặp hai thằng nhãi.
Lưu Tứ và Hạ Hầu Tứ đang lớn tiếng cãi vã gì đó, khi chúng tới trước mắt bốn tráng hán, bọn họ đều để mình trần, toàn thân hơi nóng bốc lên bừng bừng, vô cùng kinh khiếp.
Ngay cả Lưu Tứ cũng phải hạ giọng xuống, nụ cười trở nên ngoan ngoãn:" A phụ ... Chư vị trọng phụ."
Lưu Trường cúi đầu nhìn hắn:" Ngươi tới đây làm gì?"
"A phụ, Phó tướng gửi thư cho con."
Lưu Tứ dâng thư lên rồi hành lễ định đi, Lưu Trường tóm ngay lại, bảo hắn đợi ở đây rồi mở thư Phó Thanh ra.
Xem xong Lưu Trường giao Lữ Lộc.
Lữ Lộc phát hiện là bức thư rất bình thường, toàn bộ là lời lừa trẻ con, kẻ tình hình nước Hạ, không có gì đặc biệt:" Bệ hạ, vậy là sao?"
"Hừ, bình thường nói ngươi ngu ngốc mà ngươi không phục ... Không nhìn ra à, Phó Thanh nhiều lần uyển chuyển nói tới vì quản giáo không nổi nên không thể trả lời thư. Hại nhiều lần nhắc tới Công Dương Thọ, chẳng phải muốn đưa Nho sinh Công Dương học phái tới giúp à?"
Lưu Tứ vội tiếp lời:" A phụ anh minh, trước đó nhận được thư của Công Tôn Hoằng, hắn cũng nói thế."
Lữ Lộc vẫn không hiểu:" Nếu thiếu nhân thủ, vì sao không nói với triều đường, mà lại nói với Hạ vương?"
"Vì hắn không thiếu quan lại, nước Hạ tình huống đặc thù, không giống với nước chư hầu khác. So với quan lại, hắn càng thiếu người giúp hắn giáo hóa ... Mà Công Dương phái thì dựa vào Tứ, nếu ta đoán không nhầm, Công Dương Thọ cũng viết thư, để ông ta phát động, Tứ thì lên triều phối hợp tổ chức, đúng không?"
Lưu Tứ ngoạc miệng cười: "Đúng thế ạ."
Lư Tha Chi gãi đầu:" Quản lý tái ngoại đúng là không dễ, dù nơi hẻo lánh như nước Yên, dầu sao cũng lấy canh tác làm chủ, có thành trì ... Chứ đâu như tái ngoại, người ta cưỡi ngựa chạy đi chạy lại, chẳng sợ quan phủ, muốn làm gì cũng khó. Phó Thanh đúng là lợi hại."
Lưu Trường vẫn nhớ Lư Tha Chi lần đầu bị bắt vào nhà lao đình úy là do Phó Thanh ban cho thù oán sâu nặng, vậy mà giờ nói lời cảm phục này, chứng tỏ thực sự trưởng thành rồi, y gật gù:" Trẫm định phái Chu Bột tới nước Hạ giúp Phó Thanh, nhưng ông ấy tuổi cao rồi, trẫm sợ ông ấy chết luôn giữa đường ... Tha Chi, ngơi đi đi."
Lưu Tứ mắt sáng lên, không ngờ gặp được chuyện tốt như thế.
Lư Tha Chi tới nước Hạ, quá tốt, mấy năm qua Lư Tha Chi suất lĩnh kỵ binh tác chiến khắp nơi, kỵ xạ cực kỳ xuất sắc, có người đem so hắn với khai quốc đại tướng Đinh Phục, vì đều cùng thống soái kỵ binh. Nếu có người này tới làm quốc úy cho mình thì còn lo gì, Lưu Tứ kích động, mắt nhìn Lư Tha Chi đầy tha thiết.
Lư Tha Chi há hốc mồm, hắn nào ngờ mình tiếp lời bệ hạ một câu mà gặp phải chuyện này, ánh mắt kia của Lưu Tứ quá quen thuộc với hắn, năm xưa bệ hạ cũng nhìn người khác như vậy... Phàm người bị bệ hạ nhìn trúng, không cẩn thận sẽ bị cho một gậy vào đầu, ném vào bao tải, đưa tới nước Đường ...
Mà hắn chính là một trong số những kẻ tích cực giúp bệ hạ làm ác nhất, đúng là nghiệp chướng mà.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com