Ông chủ quán ăn thực sự chưa bao giờ thấy ai ăn khỏe như vậy, hai người thôi đã ăn bằng bốn năm người bình thường rồi mà vẫn còn gọi thêm. Ông ta cẩn thận mang thịt tới trước mặt Lưu Trường, y nói gì cũng liên tục gật đầu, mặt đầy sợ hãi.
Lưu Trường lại nhét thịt đầy mồm, vừa ăn vừa nói với Hạ Hầu Táo: "Thịt người Nguyệt Thị làm nhiều gia vị, ăn cũng ngon."
Hạ Hầu Táo ăn một lúc mới hỏi: "Bệ hạ gọi riêng thần ra đây là vì ăn thịt ạ?"
"Đương nhiên không phải, thịt thì ăn ở đâu chẳng được, trẫm bảo ngươi tới đây là vì có một chuyện quan trọng.
Hạ Hầu Táo phấn chấn ngay: "Gần đây khắp nơi tổ chức biện luận, rốt cuộc bệ hạ đã nhìn ra tài năng biện luận của thần rồi à? Bệ hạ nói đi, để thần đi tìm vị đại gia nào?"
Lưu Trường trầm mặc rất lâu, nhìn hắn từ trên xuống dưới:" Không sai! Trẫm chuẩn bị để ngươi tới thái học làm đại tế tửu, sau này phụ trách chuyện học vấn của Đại Hán!"
"Thật ạ?"
"Đương nhiên là giả, với cái đầu của ngươi mà đòi đi làm học vấn à?" Lưu Trường mắng một câu, lại nói:" Bảo ngươi đi đấu với một đối thủ ngang tài ngang sức."
"Ai ạ?"
"Triệu vương Lưu Như Ý."
Hạ Hầu Táo kinh ngạc:" Bệ hạ muốn giết ngoại vương à?"
"Phun rắm! Kham Dư gia hiện đang cực kỳ được ưa chuộng, vị huynh trưởng này của ta không ngồi yên được nữa, ưu thế tài nguyên của nước Triệu không còn, hắn liên tiếp dâng thư lên triều kể khổ, bây giờ sợ là hận không thể húc đầu vào tường ... Thượng phương đang chuẩn bị thiết lập trung thấp luyện sắt ở giữa Yên và Triệu, biến nó thành trung tâm luyện sắt của Đại Hán. Ngươi biết Triệu Oản của Thượng phương không?"
"Không biết."
"Chính là người ta phái tới Triệu, ngươi phụ trách hộ tống. Trong chuyện này có quá nhiều phân tranh lợi ích, ta sợ có rắc rối, nên phái ngươi đi theo. Có ngươi thì bất kỳ ai cũng không dám trêu chọc vào rồi, ai chẳng nể mặt ngươi ..."
Nghe Lưu Trường nói thế, Hạ Hầu Táo vui lắm:" Tất nhiên rồi, với thanh danh thường thắng tướng quân của thần, bọn họ ai mà không sợ?"
Lưu Trường mím môi không nói ra nguyên nhân người ta sợ tên này, dặn:" Chuyện này khác với đánh trận, ngươi không thể xông lên đánh người ta. Ngươi không cần làm gì hết, không cần nói gì hết, cứ yên tâm ăn uống, đợi Triệu Oản chọn xong vị trí, ngươi đưa hắn về là được."
Hạ Hầu Táo gật đầu:" Biết rồi, tức là thần là hổ, Triệu Oản mượn danh của thần tránh bị người ta ức hiếp."
"Nhưng vì sao chúng ta lại len lén tới quán ăn này nói chuyện, vì sao không nói chuyện ở Hậu Đức Điện?"
Lưu Trường nghiêm mặt:" Ngươi thì biết gì, không phải để bách tính kiếm thêm ít tiền sao? Với lại hoàng cung đông người phức tạp ..."
Lưu Trường giải thích cả đống, Hạ Hầu Táo không tin lắm.
Có điều thịt ở đây thì ngon thật, hai đại hán ăn rất nhiều. Vì không có Lữ Lộc, nên đành do Hạ Hầu Táo thanh toán tiền, khi hai người rời cửa hiệu, chuẩn bị về xe ngựa của mình thì gặp một đám kỵ sĩ, đám này có sáu người, lúc này đang phóng ngựa như bay trong thành. Bách tính hoảng loạn né tránh, tức thì làm đường sá hỗn loạn, người đi đường giận lắm, nhưng không dám chửi ra tiếng.
Hạ Hầu Táo đùng đùng nổi giận, còn chưa đợi Lưu Trường nói đã xông lên tóm lấy tuấn mã trên cùng, vật sang bên, kỵ sĩ ngã xuống. Hắn đè lên người kỵ sĩ, cho liền mấy cú đấm.
"Cho má, không biết là không được phóng ngựa trong thành sao?"
Mấy kỵ sĩ còn lại hét lên:" Bọn ta truyền tin khẩn ... Quân tình."
Hạ Hầu Táo ngớ người, song hắn phản ứng cũng nhanh, vội đỡ người kia lên: "Sao cưỡi ngựa lại bất cẩn thế, ngã bị thương thì sao? Không sao chứ?"
Kỵ sĩ cầm đầu ăn đấm tới chóng mặt, chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, nên chỉ gật đầu.
Đợi nhìn thấy tên đánh mình bỏ trốn, hắn mới ý thức được không ổn, định ngăn lại, nhưng nhớ ra chuyện gấp, đành trừng mắt với Hạ Hầu Táo, lên chiến mã đi tiếp.
Dương Phó là một vị quân hầu nước Sở, hắn không ngờ rằng mình đi ngày đi đêm, khó khăn lắm mới tới Trường An, đột nhiên bị người ta đánh vô cớ.
Nếu là bình thường với tính cách có thù ắt báo của Dương Phó, hắn nhất định sẽ trả thù, nhưng bây giờ phải đem tin gấp truyền đi, vội tới phủ Binh bộ khanh."
"Thủy tặc nước Sở đã hoành hành tới mức này sao?" Chu Á Phu xem tấu chương, nhíu chặt mày:
"Vâng, đây đã là lần thứ ba thủy tặc tới tấn công thương thuyền rồi."
"Được, ta sẽ bẩm báo lên bệ hạ, ngươi tạm nghỉ ngơi một thời gian đi."
Đem thư tới nơi, Dương Phó thở phào, đương nhiên hắn lập tức lên ngựa, gọi tùy tùng của mình, đi tìm tên gian tặc kia đập một trận.
Nhưng bọn họ tìm kiếm nửa ngày trời không có kết quả, định về nghỉ ngơi thì nhận được chiếu lệnh, nói hoàng đế muốn gặp sứ giả nước Sở.
Dương Phó làm sao ngờ được mình có ngày được gặp thiên tử, cho dù trước kia hắn hay bốc phét mình sớm muộn gì cũng thành thượng khách của hoàng đế, nhưng khi thực sự được gặp hoàng đế, hắn vô cùng sợ hãi, khẩn trương tới toàn thân cứng đờ, đi lại cũng không bình thường được.
Tới Hậu Đức Điện, hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn tên quen mắt kia, sắc mặt Lưu Trường hơi lúng túng, đây không phải là kẻ bị Hạ Hầu Táo đấm cho à? Vội bày ra vẻ nghiêm túc:" Tình hình nước Sở thế nào?"
Dương Phó cẩn thận ngẩng đầu lên:" Bẩm bệ hạ ..."
Vừa nói được mấy chữ hắn đã sững sờ, kia chẳng phải là đồng bọn của tên gian tặc đánh mình đấy sao? Không đúng, đó là hoàng đế, vậy tên đánh mình là đồng bọn của hoàng đế.
Chu Á Phu đợi mãi không thấy Dương Phó nói tiếp thì mắng:" Bệ hạ đang hỏi ngươi đấy."
Dương Phó sực tỉnh, vội đáp: "Bệ hạ, từ khi mở biển, thủy tặc ngày một nhiều, bọn chúng chiếm cứ đảo nhỏ, nấp ở đó. Gặp thuyền lớn thì tránh đi, gặp thương thuyền nhỏ thì cướp, thuyền một số nhóm thủy tặc không tệ, có thể coi như đại thuyền của lâu thuyền quân ... Không chỉ nước Sở, mà còn Ngô, Giao Đông tới Thân Độc, Triều Tiên, đâu đâu cũng là thủy tặc ..."
Lưu Trường cảm thụ được câu nói, bất kể chính sách gì cũng có được và mất, khi triều đường tích cực mở rộng mậu dịch trên biển thì những kẻ bất pháp cũng ngửi thấy mùi cơ hội từ đó: "Chu Thắng Chi đâu? Hắn đang làm gì?"
Chu Á Phu trả lời:" Lâu thuyền tướng quân đang chỉnh đốn quân ở Giao Đông ạ."
"Không được dung thứ cho đám thủy tặc này, lệnh Chu Thắng Chi không vội về Trường An nữa, dấn người đi thanh trừ đám thủy tặc này cho trẫm. Trong vòng nửa năm phải đảm bảo đường thủy thông suốt, nếu còn xảy ra chuyện thương thuyền bị cướp, ta cứ hắn mà hỏi tội."
Chu Á Phu vâng lời.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com