Nước Tây Đình.
Lưu Khải xem báo chí triều đình công bố gần đây mà lắc đầu liên hồi.
"Kham Dư gia thực sự có tài hóa đá thành vàng à??"
"La Thốc thăm dò ra lượng lớn sắt, than, thậm chí là cả mỏ vàng ở nước Yên ..."
Lưu Khải trố mắt, nhìn báo lần nữa vẫn không tin nổi, đưa cho Chất Đô.
Vì Hạ Hầu Táo ở Trường An thời gian dài, cho nên nhiều việc giao cho Chất Đô, Lưu Khải ngay lập tức phát hiện, người này hơn Hạ Hầu Táo quá nhiều, vừa đánh trận vừa có thể nội chính. Trừ đơn đấu không bằng, tất cả mọi năng lực hơn xa Hạ Hầu Táo. Được Lưu Khải trọng dụng, Chất Đô nhanh chóng phát huy trình độ, trở thành trụ cột của Tây Đình.
Chất Đô xem báo chốc lát, nói: "Đại vương, cái biến đá thành vàng này không tin được."
Lưu Khải cảm khái: "Thái tử từng nói biến đá thành vàng không phải thủ đoạn quỷ thần, mà là một loại cách vật, thế nên nói ra không phải là giả đâu."
"Có lẽ chúng ta nên mời vị này tới Tây Đình, thi triển thủ đoạn, xem có tài nguyên gì không?"
Chất Đô sắc mặt bình tĩnh, rõ ràng chẳng ôm hi vọng vào chuyện này.
Lưu Khải chuyển chủ đề:" Việc bố trí bách tính trong nước tới đâu rồi?"
"Đã biên thành hộ ..."
Từ lần bị Lưu Hằng cảnh cáo, Lưu Khải thay đổi thích đáng, không còn một mực theo đuổi mở rộng lãnh thổ nữa, ngược lại tập trung vào nội chính. Nước Tây Đình nhìn thì cường đại, nội chính rất tệ, nông nghiệp càng be bét, nghề chăn thà vốn phải được phát huy bị bỏ bê, các loại nông sản ít hỏi, dựa vào mỗi thương mại kiếm lợi.
Nhưng cùng với việc Lưu Khải thay đổi trọng tâm, tình hình đang dần chuyển biến ...
Bởi vì trước đó Hạ Hầu Táo đã diệt trừ hết kẻ địch bên ngoài, trị an cũng rất tốt, cho nên quản lý nội bộ không có nhiều khó khăn. Lưu Khải thi hành chính sách không có vấn đề lớn, như Lưu Hằng trước kia nói với hắn, Tây Đình rất có ưu thế phát triển nông nghiệp, không chỉ có nhiều đất đai thích hợp cày cấy, còn có thảo nguyên chăn thả, các giống cây rất nhiều.
Nguồn nước cũng không thiếu, Tây Đình trong thời gian ngắn thiết lập rất nhiều hương thôn, hoàn thiện cơ cấu hành chính địa phương, đưa quốc gia vào thời kỳ ổn định.
Lưu Khải nghe Chất Đô kể gần đây thiết lập vài hương, rất hài lòng:" Ngươi cứ yên tâm mà làm, nếu có kẻ không nghe, cứ xử trí trước, báo với quả nhân sau"
Được trao cho quyền tiền trảm hậu tấu, Chất Đô bái lạy ba lần, sải bước rời vương cung, rốt cuộc hắn cũng đợi được tới ngày thi triển tài hoa rồi.
Lưu Khải bận rộn xong việc của mình, tới thẳng chỗ Vương Cơ.
Nay Vương Cơ được sủng ái nhất hậu cung, từ sau khi Lật Cơ rớt đài, nàng thành nữ nhân có khả năng thành vương hậu nhất. Khác với Lật Cơ, nàng hết sức cung kính với vương hậu, quan hệ với các vị phu nhân khác cũng tốt, đối xử tốt với đứa con khác của Lưu Khải, tất cả các phương diện áp đảo Lật Cơ, cả những phu nhân đố kỵ với nàng cũng chẳng thể nói xấu.
Nhi tử Lưu Trệ do nàng sinh ra càng được Lưu Khải thích nhất.
"A phụ!"
Khi Lưu Khải vào điện, nhìn thấy Tiểu Trư chập chững chạy tới, lớn tiếng gọi, thiếu chút nữa ngã ra đất. Lưu Khải cuống lên đỡ lấy, cười hết sức vui vẻ, hôn lên má nó mấy cái.
Thằng bé này rất giống Lưu Khải, chỉ có điều tròn hơn Lưu Khải, mặt tròn, đầu tròn, người tròn, như con búp bê lớn.
"Thằng nhãi, chưa học đi đã học chạy rồi, nếu ngã thì sao? Cái đầu tròn này có phải là do ngã sưng rồi không?"
Lưu Trệ cười ngốc nghếch, lắc lư cái đầu.
"Đúng là con lợn nhỏ, chỉ biết húc."
Lưu Khải quay sang nói với Vương Cơ:" Nàng chưa biết, những đưa bé được đưa tới Trường An nhiều lắm, không phải chỉ có mình Tiểu Trư."
Vương Cơ biết hoàng đế muốn triệu kiến nhi tử nàng vào cung, Lưu Khải sớm nói với nàng rồi, nàng không khóc không gào, luôn tỏ ra bình tĩnh.
Nàng đương nhiên hi vọng nhi tử của mình lớn lên thành chư hầu một phương, vinh hoa phú quý, so với tương lai của nhi tử, ly biệt nhất thời có là gì.
Nhưng nàng có lo lắng của mình, đó là thời gian nàng dạy con quá ngắn, nhi tử của nàng thông minh, đại khái là thông minh nhất trong số những đứa con của Lưu Khải, dù sao tuổi quá nhỏ, mà Trường An là nơi nguy hiểm nhất thiên hạ.
Nàng muốn dạy dỗ nhi tử thêm vài năm.
Lưu Khải thấy Vương cơ không đáp, nói:" Nếu vậy đợi vài năm đi ..."
Vương Cơ chợt nói: "Đại vương, con còn nhỏ, một mình đi đường không ổn, không bằng thiếp đi cùng tới Trường An, đợi ở đó bố trí thỏa đáng mới về ..."
Lưu Khải mặt biến sắc: "Không được."
Lưu Khải tất nhiên không muốn phu nhân mình sủng ái đi xa như thế, một chuyến đi như thế sẽ tốn bao lâu chứ?
Vương Cơ mắt đỏ hoe:" Thiếp cũng không muốn rời đại vương, nhưng thiếu biết, đại vương từ nhỏ làm bạn bên thái tử mà được phong vương. Nhưng thiếp không cầu nhi tử được phong vương, chỉ mong nó lớn lên có thể giúp đỡ đại vương."
"Vì thế thiếp đưa con tới Trường An, ở lại một thời gian, dạy bảo nó thêm, không để nó lớn lên ở xa mà quên đại vương."
Lời của Vương Cơ làm Lưu Khải cảm động:" Nàng nói có lý, tuy triều đường không có lại lễ pháp này, nhưng không sao, trọng phụ ta không quan tâm tới lễ pháp ..."
Lưu Trệ mở to mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu hai người nói gì. Theo a mẫu dạy, nghe thấy lời không hiểu thì đừng xen vào, tự mình chơi là được.
Cùng lúc đó Trường An vẫn chìm đắm trong làn sóng Kham Dư gia.
Phát hiện của La Thốc ở nước Yên, làm danh vọng Kham Dư gia từ học phái nhỏ chẳng mấy ai biết tới, giờ trong thời gian ngắn vọt lên, danh vọng của La Thốc càng truyền khắp thiên hạ.
Nước Yên có mỏ vàng, sắt, thậm chí là cả than và đồng, đúng là một kho báu khoáng sản, tất cả khoáng vật đều có thể tìm thấy ở đó, hàm lượng còn cực lớn ... Tới mức chính bản thân La Thốc cũng sững sờ, Yên vương mừng quá nỗi, thiếu điều tự mình dắt ngựa cho La Thốc, thủ đoạn biến đá thành vàng của La Thốc mới xôn xao cả thiên hạ.
Rốt cuộc Yên vương kích động thế nào, cái này khó nói, dù sao hắn xây một tòa phủ cực lớn cho Kham Dư gia ở vương thành. Tuyên bố phàm đệ tử Kham Dư gia đều có thể vào ở, Yên vương sẽ cấp cho họ bổng lộc, muốn tiền nghiên cứu, có tiền nghiên cứu.
Ngay sau đó nước Đại cũng đưa ra chính sách tương tự.
Danh vọng của La Thốc ở địa phương đạt tới mức độ đáng sợ, quận thủ và quốc tướng các nơi không ngồi yên được nữa, điên cuồng mời La Thốc tới thăm dò.
Tất cả là nhờ kế hoạch của Lưu An, Lưu An thông qua sức nóng đó, mở mấy lần đại hội, để Kham Dư gia tiến hành biện luận đối chiến với học phái khác, thậm chí tự mình tham gia, khiến thanh danh Kham Dư gia ngày càng cao.
Đây là vấn đề học thuật, Lưu Trường không quan tâm, y giao hết cho nhi tử làm.
Còn bản thân Lưu Trường lúc này, đang nỗ lực giải quyết những khó khăn của bách tính tầng chót, ví dụ như dã thú tấn công này, hay giải quyết khó khăn của các hộ kinh doanh.
"Chủ quán, cho ba đĩa thịt nữa." Lưu Trường hô to.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com