Khi xe của Lữ vương hậu và Đậu Y Phòng từ từ tới gần Trường An thì sự đắc ý trong ánh mắt vương hậu ngày càng không che giấu được.
Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, nàng luôn khoe khoang sự sủng ái của thái hậu với mình, kể chuyện hồi nhỏ đi theo thái hậu. Hàm ý là nhắc nhở Đậu Y Phòng, ngươi phải nhớ thân phận của mình, ngươi chỉ là người ngoài, ta mới là người thân của thái hậu.
Nhưng khi bọn họ thực sự tới Trường An thì tình hình lại khác.
Lưu Hằng không đi đón họ, Lữ gia cũng chẳng ai tới, bọn họ được thay xe tới Trường Lạc Cung.
Tới đây ánh mắt hai người khác hẳn nhau, vương hậu tỏ ra sợ hãi, còn Đậu Y Phòng thì hoài niệm.
Đi vào Vĩnh Thọ Điện, nhìn thấy bóng tóc trắng bạc phơ.
Hai người vội vàng hành lễ, thái hậu từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng dừng ở người Đậu Y Phòng lâu hơn, cười vui vẻ:" Lâu rồi không gặp, ngươi cũng lớn thế này rồi."
Đậu Y Phòng rưng rưng nước mắt vội vàng hành lễ lần nữa.
"Lại đây." Lữ hậu gọi nàng ngồi bên cạnh:" Giỏi lắm, ngươi sinh được đứa nhi tử tốt đấy, mấy năm qua chịu không ít ủy khuất hả? Nghe nói ngươi còn nuôi dưỡng hai đứa bé nữa, thật chẳng dễ dáng ...."
Lữ vương hậu đứng ngồi không yên.
Sao chuyện chẳng giống như mình nghĩ trước đó, thái hậu sao không để ý tới mình.
Thấy Đậu Y Phòng kể tình hình hai đứa bé nhận nuôi, Lữ vương hậu không nhịn được nữa, nói:" Cô đại mẫu ... Kỳ thực hai đứa bé đó là cháu bảo Đậu phu nhân nuôi giúp, cháu cũng ..."
Lữ hậu quay ngoắt sang, ánh mắt trở nên ác liệt:" Ta hỏi ngươi à?"
Lữ vương hậu toàn thân run rẩy, cúi đầu không nói.
"Trước kia ta bảo ngươi đi hầu hạ Hằng, ta nói thế nào? Bảo ngươi yên tâm hầu hạ, hiếu kính Bạc phu nhân, đối xử tốt phu nhân khác Ngươi đã làm gì? Ngươi nghĩ ngươi hạ độc những phu nhân kia, dung túng con mình giết hại con người khác .... Những chuyện đó ta còn chưa nói, ngươi đã vội tranh công, ngươi nghĩ ta già cả hồ đố không biết gì sao?"
Đối diện với lời chất vấn của thái hậu, Lữ vương hậu thiếu chút nữa bật khóc nói: "Những chuyện đó không phải cháu làm ... Có kẻ tung tin đồn thôi."
Lữ hậu không để ý tới nữa, nhìn sang Đậu Y Phòng, ngạc nhiên: "Sao trông ngươi bình tĩnh như thế, không thấy chút bất ngờ nào sao?"
Bấy giờ Đậu Y Phòng mới nói:" Xin thái hậu thứ tội, khi nhận được mệnh lệnh tới Trường An, trong lòng nô tỷ khủng hoảng lắm, không yên lòng mấy đứa con, gọi hai huynh đệ tới bàn bạc ... Đệ đệ nô tỳ là Đậu Quảng Quốc nói, nhất định là thái hậu đã biết chuyện trong nước, bảo nô tỳ đừng lo ..."
Lữ hậu nghe thế thì cười:" Không ngờ ngươi còn có đệ đệ thông tuệ như thế? Giờ hắn làm chức gì?"
"Vẫn chân trắng ạ, bình thường đại vương cũng rất coi trọng hắn, gặp đại sự gọi hắn tới hiến kế ... Đại vương muốn ban quan chức cho hắn, nhưng bị nô tỳ từ chối."
Lữ hậu lần nữa ngạc nhiên:" Vì sao lại từ chối."
"Nếu được đại vương trọng dụng, chỉ sợ thiên hạ đều nghĩ hắn nhờ nô tỳ mà được vị trí cao, sẽ không thừa nhận năng lực của hắn ... Xưa nay hắn có chí hướng lớn, nô tỳ không muốn hắn hạn chế ở Ngô."
Lữ hậu cười to, hoàn toàn không bất mãn.
"Nếu là nhân tài, vậy thì không thể rúc ở góc nhỏ của nước Ngô, bảo hắn tới Trường An đi, ta muốn gặp đệ đệ ngươi, nếu có chân tài thực học như ngươi nói, sẽ tiến cử cho hoàng đế."
"Đa tạ thái hậu."
Đậu Y Phòng rất vui, có thể nhìn ra nàng rất tự tin vào đệ đệ.
Trài lại nhìn cảnh hai người trò chuyện vui vẻ, một mình Lữ vương hậu quỳ trong cung điện rộng lớn, càng thêm sợ hãi.
Chuyện Ngô vương hậu tới Trường An chỉ là chuyện nhỏ, trên triều không ai nhắc tới, có điều nghe nói vị vương hậu đó sức khỏe không tốt, tới Trường An liền dưỡng bệnh trong phủ không ra ngoài.
Cùng lúc đó Lữ Sản bắt đầu liên tục phái người đi khắp nơi, tra xét ngoài thích Lữ gia, không ít người bị xử tử, xét nhà, đất cày bị cướp đoạt trả quan nha đương địa. Mà Lữ Sản không ngờ thanh danh tốt dần lên, được người ta gọi là "Chí công vô tư Lữ quân hầu".
Hậu Đức Điện, Trường An.
Lữ Lộc tay cầm tấu chương, đang đọc cho Lưu Trường nghe tình báo các nơi.
"Nước Đại tấu lên, nói Yến vương phái người tới cưỡng ép mời La Thốc đi, yêu cầu La Thốc tới nước Yên thăm dò. Phương bắc có tin đồn, nói Kham Dư gia có tài biến đá thành vàng, oanh động khắp nơi, vội vàng mời ông ấy ..."
Lưu Trường nhíu mày:" Nói tiếp."
"Kham Dư gia phát hiện than đá ở nước Đại rất nhiều, nghe nói riêng Bình Thành đã có than đá nhiều hơn bất kỳ địa khu nào."
"Nước Đại nhiều than đá là tất nhiên, nếu không trẫm phái ông ta tới đó làm gì?"
Lưu Lộc mím chặt môi, lại bắt đầu tranh công đấy."
"Vì sao lại có tin đồn ông ta có tài biến đá thành vàng?"
"Vì La công đi tới đâu cũng tìm ra rất nhiều tài nguyên nên có tin đồn đó ... Bệ hạ, La công trước khi khảo sát còn tế tự, kêu gọi thần linh, thế này có tính là thuyết quỷ thần không?"
"Hóa đá thành vàng chính là khoa học mà trẫm nói, học tới mức độ nhất định sẽ làm được, hợp kim cũng là vàng, hiểu không? Không cần để ý tới những tin tức đó, dù sao cũng không hại gì cho sự phát triển của Kham Dư gia. Hoàng Lão thời gian qua suốt ngày gặm Kham Dư gia, bắt đầu nhúng tay vào tri thức địa chất rồi. Giao cho An đi, An biết phải làm sao dùng tin đồn này cho có lợi."
Lữ Lộc vâng lời.
Lưu Trường không nhịn được nói:" Cái học phái của An đúng là quá vô liêm sỉ, đem bách gia làm phân bón của mình, bách gia càng mạnh, thì học phái của họ càng mạnh Địa chất học của Kham Dư gia cũng bị họ hấp nạp nghiên cứu rồi. Lưu An nói nó không sợ Bách Gia lớn mạnh, còn bốc phét gì mà của Bách Gia đều là của nó, đúng là quá đáng."
Lữ Lộc vội nói: "Thái tử nói là giúp họ tiến hành chỉnh lý, còn nói học vấn đều tương thông ..."
"Ngươi đừng nghe nói bừa, bách gia xuất phát từ hoàng Lão, trẫm hồi nhỏ mới tin lời ma quỷ đó."
Lưu Trường vừa nói vừa đứng dậy chỉnh lý y phục, Lữ Lộc nhìn là biết ngay, vị này chuẩn bị đi săn rồi, gần đây bệ hạ đi săn ngày một nhiều, việc giao cho thái tử ngày một nhiều, Lữ Lộc mơ hồ nhận ra gì đó, lòng hơi bất an....
- Giải thích Đậu Y Phòng vốn là cung nữ của Lữ hậu. Hết giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com