Phù Khâu Bá qua đời với Nho gia mà nói là một dữ cực lớn.
Những năm qua, ông được toàn bộ Nho gia thừa nhận là lãnh tụ, trong một Nho gia quá nhiều hệ phái, đây là chuyện không hề dễ dáng.
Mà ông cũng là số ít đại nho mà Lưu Trường thấy vừa mắt. Mấy năm qua hành vi và ngôn luận của ông đều có tranh cãi, người thích ông gọi là cao hiền, không thích ông thì so ông với Thúc Tôn Thông, cho rằng người này thích nịnh bợ, tâng bốc bệ hạ thái quá, thiếu cốt khí.
Nhưng dù thích hay không, người này là đại lão Nho gia danh vọng tốt nhất, đệ tử vô số, danh tác vô vàn, vang danh trong ngoài.
Biết tin ông qua đời, Nho gia khóc không thành tiếng.
Không chỉ Nho gia, cả Hoàng Lão, Pháp gia, Mặc gia đều bi thương. Năm xưa Phù Khâu Bá ở thái học, coi các nhà như nhau, thậm chí còn thiên vị các học phái khác, nâng đỡ học phái nhỏ, có ơn với nhiều học phái. Tuy chủ trương khác nhau, nhưng khi ông qua đời, đại hiền các học phái đề tới đưa tiễn.
Hiếm khi các học phái tụ tập vào một chỗ, nhưng không có tiếng tranh cãi, chỉ có đau buồn.
Trương Thương được mấy đệ tử dìu tới trước linh đường, thần sắc không bi thương như người khác, chỉ hơi hoang mang hỏi:" Sư huynh ta bao nhiêu tuổi?"
"Chín mươi một ạ."
Nghe đệ tử trả lời, Trương Thương gật gù, Phù Khâu Bá nhập môn sớm hơn ông, nhưng tuổi lại ít hơn. Kỳ thực Trương Thương được đưa tới bên Tuân Tử khi còn rất nhỏ, nhưng tính cách quá hiếu động, mãi không được nhập môn, mấy lần bị đưa về nhà. Ông ở bên cạnh học sách của lão sư, khi mấy đứa học sinh "lạc lối", Tuân Tử mới thu nhận đứa đệ tử sái thoát này làm đệ tử, đem tâm huyết tuổi già đều đặt lên người ông.
"Thiện chung, hỉ tang."
Trương Thương lẩm bẩm, không để ý tới người bái kiến mình, được hai người dìu đi vào phòng, tới bên cạnh Lưu Trường.
Lưu Trường mặt mày nghiêm túc, đứng đó không nói không rằng.
"Bệ hạ .... Phù Khâu công không còn nữa."
"Lão sư, nếu không biết an ủi người khác thì đừng nói."
Trương Thương lắc đầu:" Thần không tới an ủi bệ hạ, sinh lão bệnh tử là quy luật, không phải nhiều lời, ở đây hoài niệm ông ấy không mấy tác dụng. Không bằng bệ hạ theo thần về soạn sách ..."
"Lão sư không biết, Phù Khâu Công là người duy nhất hiểu trẫm, giờ ông ấy đi rồi ..." Lưu Trường bi thương lẩm bẩm:
Trương Thương không tán đồng lời này: "Chúng ta làm việc, người khác có hiểu được hay không không quan trọng, tự mình hiểu là được. Bệ hạ và thần đều là một loại người, xưa nay chỉ làm việc mình thích, không để ý tới ánh mắt người khác ... Có Phù Khâu Bá thì tốt, nhưng không còn ông ấy nữa, chúng ta càng phải làm tốt hơn.."
"Năm xưa chỉ có lão sư hiểu thần, ai cũng nói thần thiếu xót về đạo đức, chẳng làm nên việc gì, lão sư nói thần không che giấu suy nghĩ, thẳng thắn chân thành, ắt làm việc lớn."
"Lão sư thần đi lâu rồi, chẳng còn ai hiểu thần nữa, nhưng thần không để, sống hơn trăm tuổi, vẫn tự do."
"Người có chí lớn như bệ hạ càng cô độc hơn thần, nhưng càng thế, càng phải làm. Bệ hạ làm việc đâu phải vì người khác thừa nhận, cũng chẳng phải vì danh vọng, mà là vì a phụ bệ hạ, ông ấy là kiêu ngạo, là tự tin của bệ hạ, bệ hạ lúc nào cũng lo thẹn với thân phận nhi tử của ông ấy. Thần cũng thế, cả đời chỉ lo làm mất mặt sư phụ."
"Nhưng tới tuổi này, thần nghĩ thông rồi, làm việc là vì bản thân, không thẹn với lòng là được."
Lưu Trường kinh ngạc nhìn lão sư ở bên, ông rất ít khi tâm sự với y, càng chưa từng nói suy nghĩ của mình.
"Không phải vì thần ăn nói không được sư huynh, nên bệ hạ lờ đi, coi Phù Khâu Bá là tri kỷ duy nhất chứ?"
"Tất nhiên là không ..."
"Được rồi, đi thôi, đừng ở đây nữa, Phù Khâu Bá lạc lối, chuyên nghiên cứu Thi, nói không chừng lúc này bị sư phụ mắng đấy. Đừng làm phiền họ."
Trương Thương nói xong đi trước, Lưu Trường ngẩn ra một chút rồi vội vàng chạy theo.
"Tổ sư sẽ mắng ông ấy sao?"
"Tất nhiên là mắng rồi, nhưng ông ấy còn đỡ, đợi thần đi rồi sẽ bị mắng còn thảm hơn ... Lão sư mà biết thần thu bệ hạ vào sư môn, biết thành tựu của bệ hạ ở học thuật, có khi đánh chết thần."
Lưu Trường Trường không nhịn được cười phá lên, bi thương vơi đi không ít.
Tang lễ vẫn cứ tiếp tục, người qua lại ngày càng nhiều, đường sá chen chúc tới tắc luôn.
Cùng với việc Phù Khâu Bá qua đời, sự liên hệ mỏng manh giữa các hệ phái Nho gia không còn gì nữa, nội bộ Nho gia kỳ thực bất hòa gay gắt, như Công Dương Nho, xung đột với Nho gia khác còn dữ dội hơn xung đột với Hoàng Lão. Trước kia vì danh vọng Phù Khâu Bá cao, lại có thời gian dài ở thái học, nên kiến lập được liên hệ giữa Nho gia, để bọn họ áp bất đồng nội bộ xuống, nhưng bây giờ ông không con nữa ...
Phù Khâu Bá khi tuổi già cũng suy nghĩ vấn đề này, kết hợp với lời Lưu Trường nói, đưa ra giá trị quan hoàn toàn mới. Thế nhưng người kế thừa học thuyết này không nhiều, Thân Bồi đã đi theo con đường của mình, không nghiên cứu học vấn của sư phụ nữa, mà các đệ tử khác, còn chưa có năng lực lĩnh ngộ.
Nho gia bất hòa, thái học không bình tĩnh nữa, bắt đầu có biến hóa vi diệu, một số học phái dần hòa hoãn quan hệ với học phái khác như Hoàng Lão, không còn đồng lòng đối ngoại như trước.
Cùng lúc đó, trong phủ thái tử.
"Không được đi." Lưu An đang đọc tấu chương trong phòng thì thấy Lưu Tứ bế Lưu Thiên nhìn mình chằm chằm, không đợi Lưu Tứ lên tiếng, Lưu An đã chặn họng:
"Đại ca, đệ không đưa nó đi lung tung đâu, đệ chỉ đưa nó tới thái học, để nó cảm thụ học vấn nơi đó ..."
Lưu Tứ ngửa mặt cười to, Lưu Thiên ở trong lòng Lưu Tứ cũng vung vẩy chân tay hô hào: "Tới thái học, nghiên cứu học vấn."
Lưu An nheo lại: "Đừng tưởng ta không biết đệ định làm gì, đệ chuẩn bị dẫn người đi biện luận với Thân Bồi, nếu không thắng được thì ném thằng nhãi này ra. Để nó họa hại Thân Bồi phải không?"
"Đương nhiên không phải, Thiên có phải ám khí đâu mà ném vào người ta? Đệ là trọng phụ của nó, sao có thể làm chuyện như thế." Lưu Tứ nói rất hùng hồn:
Càng thế Lưu An càng không tin, gọi:" Văn Quân!"
Rất nhanh một người xuất hiện, đó là Vệ Văn Quân, thằng nhóc này cũng lớn rồi, không còn bộ dạng loắt choắt như trước, đã có chút cường tráng.
"Đi cùng họ, nếu phát hiện Hạ vương có ý đồ gì không hay, lập tức bắt lấy, đưa về phủ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com