Đậu Y Phòng nghe theo lời khuyên của huynh đệ, coi như không biết gì chuyện ở nước Ngô, sửa soạn hành trang, hai ngày sau theo vương hậu cùng rời nơi này.
Cùng ngày, thái tử Lưu Chuẩn mời Vương Xúc Long tới uyển lâm đi săn, không cho đám huynh đệ đi cùng.
Lưu Thiện lười nhác vươn tay ra, từ trong mơ tỉnh lại, dụi hai mắt, hắn có thói quen dậy muộn, vừa ngồi dậy liền giật mình, mười giáp sĩ đứng xung quanh nhìn không chớp.
Vội vàng bò dậy, Lưu Thiện không thấy người canh giác đâu, tức thì ý thức được chuyện chẳng lành.
"Điền tướng quân, sao ngài ở đây?"
Người cầm đầu là chính là Điền Lộc Bá của nước Ngô, cũng chính là vị tướng quân có công ra biển tìm được Ngạo Châu, được hoàng đế ban thưởng lớn, từ đó dẫn tới cả phong trào ra biển như hiện nay.
Lúc này sắc mặt ông ta rất khó coi, nhìn chằm chằm Lưu Thiện không nói không rằng, sau đó thở dài phất tay.
Tức thì có giáp sĩ như hổ lang nhào tới, đè Lưu Thiện xuống đất. Lưu Thiện không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng rằng có đại thần trong nước mưu phản, kinh hoàng la hét, giáp sĩ giữ chặt lấy hắn, tiếp đó lấy ra một bầu rượu. Lưu Thiện ý thức được điều gì, cắn chặt răng, giáp sĩ đấm vào thái dương hắn, Lưu Thiện đầu óc choáng váng, mất sức phản kháng, tuyệt vọng để giáp sĩ cạy miệng đổ rượu vào ...
Cùng lúc đó Lưu Khải về tới Trường An.
Lưu Khải vừa vào Hậu Đức Điện, đang định cúi đầu hành lễ, đột nhiên bay vèo ra ngoài.
Đến khi hắn mở mắt lần nữa, chỉ thấy trang sức đẹp đẽ trên trần nhà của Hậu Đức Điện.
Xà nhà của Hậu Đức Điện sao mà đẹp quá.
Lưu Trường xách hắn lên, rất khó chịu:" Thằng nhãi này, có việc không tìm trẫm, lại đi tìm đại mẫu ngươi trước? Đại mẫu ngươi bao nhiêu tuổi rồi, ngươi còn dám để đại mẫu ngươi phiền lòng về chuyện này?"
Lưu Khải bấy giờ mới nhớ ra vì sao mình bay vèo đi, lúc đó hắn chỉ cảm giác một bóng đen như lợn rừng xông vào, dù đầu óc vẫn còn váng vất, vẫn vội giải thích:" Trọng phụ, cháu bị ép bất đắc dĩ thôi, trọng phụ xưa nay nhân từ, còn tên kia cháu biết lắm, không phải ai cũng thay đổi được, trọng phụ sẽ chỉ khiến hắn trở nên thêm tàn nhẫn. Cháu lo a mẫu và đệ đệ mới làm thế, trọng phụ thứ tội."
Lưu Trường cười lạnh:" Sao, cho rằng trẫm không biết giết người à? Biết Khoái Thông chết thế nào không?"
Lưu Khải cúi đầu không dám nói.
Lưu Trường buông hắn ra, mắng:" Nhà các ngươi là lắm chuyện nhất, nhìn chư hầu khác đi, có ai như nhà các ngươi không? Có ai làm triều đường đau đầu thế không?"
"Tam bá phụ ạ "
"Ngươi nói cái gì?"
"Dạ không, xin trọng phụ trị tội."
Lưu Trường ngồi xuống vị trí của mình:" Chuyện này không được nói ra ngoài, người a mẫu phái đi đã tới nước Ngô rồi, sẽ không còn chuyện nồi da nấu thịt nữa. Có điều cũng không thể cứ thế mà bỏ qua cho thằng nhãi ngươi được, để trừng phạt, về nước rồi gửi nhi tử ngươi tới đây, nuôi bên cạnh trẫm, lớn lên cùng Thiên."
Lưu Khải mắt sáng lên, mừng lắm
Hắn tất nhiên là hiểu ý trọng phụ, dù sao trước kia hắn cũng thế, được gửi tới Trường An, lớn lên cùng thái tử rồi có được vương vị:" Trọng phụ, Đức tuy nhỏ nhưng thích đọc sách ."
"Không, không phải Đức, Đức lớn hơn Thiên quá nhiều, đưa con lợn nhỏ tới đây."
"Trệ ạ?"
Lưu Khải do dự, đó là nhi tử của phu nhân hắn sủng ái nhất, nếu đưa tới Trường An ... Thấy hắn do dự, Lưu Trường phẫn nộ:" Sao, thằng nhãi ngươi không đồng ý à?"
"Không phải, trọng phụ, chỉ là đứa bẻ đó nhỏ quá, nó đang bú sữa hay là chọn đứa khác?"
"Không cần, chọn nó, trẫm và thằng nhãi đó có duyên, trẫm không bảo ngươi đưa tới ngay, đợi nó cai sữa, biết nói rồi thì đưa tới. Với ngươi mà nói, đây là chuyện tốt, hiểu không?"
"Hiệu ạ, đa tạ trọng phụ." Lưu Khải vội bái tạ:
Lưu Trường thơi gian qua đích thân lựa chọn quần hiền cho Lưu Thiên, trừ nhi tử của Lưu Khải, còn có nhi tử của Tường, Hiền, Ngang ... coi như tóm trọn ổ Tây Bắc Tam Ngốc..
Suy nghĩ của Lưu Trường là đợi Thiên lớn lên đi học thì đón chúng tới học cùng ..
Khi Lưu Khải chuẩn bị lần nữa bái kiến thái hậu thì bị thái hậu từ chối, trực tiếp hạ lệnh hắn về nước, biểu thị không muốn gặp.
Lưu Khải rất cảm động, hướng về Trường Lạc cung lạy ba cái, đương nhiên hắn biết đại mẫu làm thế là để bảo vệ hắn, tránh hắn bị chuyện ở nước Ngô làm liên lụy.
Lưu Khải vừa đi, thì Lưu Trường nhận được tin dữ từ Thiên Lộc Các
"Phù Khâu công, khanh không sao chứ?"
Lưu Trường cẩn thận ngồi bên giường, nhìn Phù Khâu Bá thở khò khè, lòng đầy lo lắng.
Phù Khâu Bá đang chỉnh lý sách trong Thiên Lộc Các thì hoa mày chóng mặt ngã xuống đất. Tiếp ngay đó ông được đưa về phủ, tình hình vô cùng ác liệt, các thái y rất khẩn trương. Nhưng tuổi ông đã quá cao, không có cách nào khác, chỉ biết trơ mắt nhìn tình huống Phù Khâu Bá ngày một xấu đi, đến cơm nước cũng không ăn được.
Sự kiện này kinh động tới rất nhiều nho sinh bên ngoài, các đệ tử của Phù Khâu Bá tranh nhau tới, muốn hầu hạ lão sư, đều bị các thái y đuổi đi.
Khi Lưu Trường tới nơi, đôi mắt lờ đờ của Phù Khâu Bá dường như tìm về được ánh sáng.
"Bệ hạ ?"
"Đúng, trẫm đây, Phù khâu công, trẫm đây."
Phù Khâu Bá chỉ đờ đẫn nhìn phía trước:" Bệ hạ ... Thần không thấy, không thấy gì cả …"
Lưu Trường nắm lấy tay ông:" Không sao đâu, các thái y sẽ nghĩ cách."
"Bệ hạ, thần đã già lắm rồi .. Đây là chuyện sớm muộn, đừng làm khó thái y nữa." Phù Khâu Bá đột nhiên trở nên kích động, cựa mình muốn ngồi dậy, ông nắm tay Lưu Trường:" Bệ hạ, sách của thần chưa viết xong, còn lại chút nội dung ... Xin bệ hạ tìm người hoàn thiện ..."
"Thần biết ... Bệ hạ tài cao ..."
"Xin bệ hạ đừng để ý tới lời khuyên gián của những kẻ vô tri, bọn họ không biết gì cả, phải tin vào bản thân ... Phải tin vào thịnh thế bệ hạ muốn tạo ra ... Nhất định có thể thành hiện thực ..."
Người Lưu Trường run lên.
Giọng Phù Khâu Bá nhỏ dần, ông không nhìn thấy gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lưu Trường, sắc mặt ôn hòa hiền từ, đưa tay ra sờ mặt Lưu Trường:" Thiên hạ hiền tài liên tục xuất hiện, nhất định sẽ có người ..."
Không kịp nói hết, đầu Phù Khâu Bá đã nghẹo đi, dựa vào người Lưu Trường, hai mắt từ từ khép lại.
Lưu Trường đờ đẫn nhìn ông già gầy khô trong lòng, hai hàng nước mặt trào ra.